Đó là ông chủ dát vàng đó.
Phù An An phấn khích nhảy cẫng lên ở trên giường. Cô thật thông minh khi để lại số điện thoại cho anh ta.
“Xin hỏi có thể cho tôi địa chỉ nhà của cô không?” Người phía trước nhẹ giọng hỏi.
Phù An An báo cáo địa chỉ của mình.
"Được rồi, cô có thể chờ ở đó khoảng chừng hai tiếng được không? Chúng tôi lập tức tới ngay."
"Được chứ."
Phù An An sửng sốt một lúc, sau khi cúp điện thoại. Vài phút sau, đồ ăn mà cô đặt lúc nãy cuối cùng cũng đến.
Một nồi cơm niêu đơn giản… ông chủ dát vàng lát nữa sẽ đến, cái này cũng quá tồi tàn rồi. Để chiêu đãi ông chủ, Phù An An nhịn đau gọi một nồi lẩu nhỏ với giá hai trăm nhân dân tệ.
…
Hai tiếng sau, cửa phòng của Phù An An bị ai đó gõ vang.
Ngoài cửa là một người người đàn ông đeo kính gọng vàng, mái tóc được chải ngược tỉ mỉ, trên mặt anh ta nở một nụ cười.
"Cô là cô Phù phải không? Tôi là Nghiêm Bác Sâm, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cô."
Phù An An gật gật đầu, “Chào anh.”
Vừa nói, cô vừa ngoái đầu nhìn lại, ngoài Nghiêm Sâm Bác ra còn có hai người đi theo sau, nhưng cảm giác của cô mách bảo rằng cả hai đều không phải là lão đại.
Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Phù An An, Nghiêm Sâm Bác giải thích: "Tiên sinh không tới, chỉ phái tôi tới để hỏi thăm cô Phù."
“À?” Phù An An có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mở cửa mời anh vào, "Mau vào ngồi đi, tôi mua một nồi lẩu nhỏ, chuẩn bị xong là có thể bắt đầu ăn."
"Cảm ơn."
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và lịch sự của người phía sau, Phù An An gật đầu. Mặc dù lão đại dát vàng không đích thân đến, nhưng trợ lý của anh ta cũng rất tốt.
Nhưng mọi người không biết, khi Nghiêm Sâm Bác bước vào phòng, chiếc máy quay video thu nhỏ treo trên ngực anh ta bắt đầu hoạt động. Video được quay trực tiếp gửi đến biệt thự riêng nào đó.
Một cô gái, sống một mình, gian phòng không lớn nhưng gọn gàng và sạch sẽ.
Nghiêm Sâm Bác tùy ý nhìn quanh bốn phía một cái, thấy trong phòng khách có để vài tấm ảnh và cùng cúp thưởng, tiếp đó cười híp mắt ngồi xuống.
"Phù tiểu thư, không cần phiền phức như vậy đâu, cứ đơn giản thoải mái là được."
“Cũng không phiền phức lắm, tôi gọi đồ ăn mang về.” Phù An An châm cồn nhóm lửa sau đó lấy ra bốn cái cốc, “Tôi có Coca, Sprite và Fanta, các anh muốn uống gì?”
Tất cả đều là đồ uống có ga, cộng thêm lẩu cay nhiều dầu. Thói quen sinh hoạt không mấy lành mạnh.
Nghiêm Sâm Bác lắc đầu, “Nước trắng là được rồi.”
“Khẩu vị thì sao?” Phù An An tùy ý hỏi: “Tôi mua hai loại cay và không cay.” Vốn là dành cho lão đại.
“Tương vừng là được.” Nghiêm Sâm Bác vừa cười vừa nói.
Ham muốn ăn uống quá mạnh, lãng phí quá nhiều thời gian trên phương diện ăn uống.
Nghĩ đến tác phong làm việc thường ngày của Phó Ý Chi, Nghiêm Sâm Bác cảm thấy rằng Phù An An có thể không đạt tiêu chuẩn thu người của anh ấy.
Tuy nhiên, chưa nhận được mệnh lệnh nào trong tai nghe, Nghiêm Sâm Bác vẫn tiếp tục nói chuyện với Phù An An.
Nghiêm Sâm Bác trông giống như tinh anh xã hội có chút cao ngạo cùng lạnh lùng, nhưng anh ấy rất thích nói chuyện, còn có khiếu hài hước. Không lâu sau, cả hai đã trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Nhân tiện cho tôi hỏi, bình thường cô ở một mình phải không?” Nghiêm Sâm Bác cười hỏi, “Không biết hai người trong ảnh có phải là…”
“Là ông bà của tôi.” Phù An An nói, “Bọn họ đều ở quê nhà, thành phố R.”
"Ồ."Trên tấm ảnh chỉ có ba người, cách nhau hai thế hệ.
Nghiêm Sâm Bác liếc nhìn chiếc máy ảnh trên ngực, hoàn cảnh của cô khá giống với lão đại.
“Tới làm chính sự.” Trên tai nghe lập tức truyền đến âm thanh lạnh lùng. Nghiêm Sâm Bác ngồi thẳng lên chút, “À đúng rồi, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, cô làm sao để quen biết được với tiên sinh vậy? Thực không dám giấu giếm, tiên sinh là người rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy chủ động kết giao bạn bè.”