Khi thấy những toà nhà cao tầng xung quanh đang sụp đổ, tâm trạng của Phù An An từ lo lắng và kinh ngạc cũng dần chuyển sang tê liệt và sợ hãi.
Ngày thứ hai mươi tư tại thành phố Hải Ly, mực nước đã dâng cao đến tầng thứ 10.
Dưới nước tràn đầy xác chết và những người không có nơi nào để ở. Có người ở trên bè gỗ trôi dạt khắp nơi, có người cẩn thận bám lấy vách tường còn sót lại, còn có người trực tiếp ngâm mình dưới nước cùng vô số thi thể.
Bên ngoài mưa to gió lớn, bên trong ẩm ướt và lạnh lẽo.
Nhìn thấy những người đang vật lộn bên ngoài tuyệt vọng kêu cứu, không ai dám để họ vào nếu không có mệnh lệnh của Diệp Trường Phi.
“Anh Diệp, hay là chúng ta cho những người này một chút thức ăn đi.”
Có người nhìn không nổi nữa, cầu xin Diệp Trường Phi.
Diệp Trường Phi dường như đã quen đối mặt với chuyện sinh tử, cho nên vô cùng thờ ơ với chuyện này: “Làm việc của mình đi, canh cho kỹ chiếc cầu thang còn lại.”
"Anh Diệp, nếu anh không giúp thì bọn họ sẽ chết đó."
Một cô gái mềm lòng khác cũng không nhịn được nữa, "Anh Diệp, nếu chúng ta không cứu những người này, vậy chúng ta có khác gì một đám cầm thú đâu?"
“Khi con người không đủ ăn, không đủ mặc, đạt tới điểm mấu chốt là để tồn tại, họ không phải sẽ trở thành súc sinh hay sao?”
Diệp Trường Phi nhìn cô gái trước mặt lắc đầu, quay sang Phù An An đang nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống lầu.
“Đừng nhìn họ tội nghiệp, một khi chúng ta để cho bọn họ đi vào, ngoại trừ một số người biết ơn, một số người mang lòng thù ghét sẽ nghĩ cách cướp đoạt vật tư từ trong tay chúng ta, thậm chí đoạt luôn cả không gian sinh sống.”
“Em gái Tiểu Hoa…”
"Hử?" Nghe Diệp Trường Phi gọi mình, Phù An An đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Vì vậy, trong thế giới ngày nay, tử tế với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân đó có hiểu không?”
"Hiểu." Phù An An nghiêm túc trả lời.
Tuy Diệp Trường Phi tàn nhẫn, nhưng sự thật đúng là tàn nhẫn như thế đấy.
Diệp Trường Phi thấy Phù An An nghiêm túc gật đầu thì rất hài lòng, so sánh hai NPC với nhau, quả nhiên em gái Tiểu Hoa vẫn là người đáng yêu và hiểu chuyện nhất. Hy vọng sau khi hắn rời khỏi nơi này, cô có thể sống lâu hơn một chút.
Diệp Trường Phi trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, tâm tình tốt chắp tay sau lưng rời đi.
Trương Tiểu Lệ là cô gái vừa mới cầu xin nhưng bị Diệp Trường Phi khinh thường, cô ta cắn môi ghen tị. Hừ! Chẳng qua là ả đàn bà kia đẹp mắt hơn cô ta một tí thôi mà!
Trương Tiểu Lệ cố ý đi đến trước mặt Phù An An, sau đó giẫm một phát lên chân cô.
"Thực xin lỗi em gái Tiểu Hoa, chị không cố ý, em không sao chứ?” Nếu muốn xin lỗi thì trước tiên cũng nên nhấc cái chân ra chỗ khác đi chứ.
Phù An An luôn biết rằng những cô gái này có ác cảm không thể giải thích được với cô, nhưng cô không ngờ người này lại làm ra hành động ngây thơ như giẫm lên giày của người khác như vậy.
Phù An An kéo chân của cô ta ra, sau đó dùng đế giày chà xát hai lần vào giày của cô ta.
"Không sao, tôi tha thứ cho cô."
Trương Tiểu Lệ: “…”
…
Ngoại trừ hai nhóm người bảo vệ tầng 11 và cầu thang ra thì những người không có việc gì làm sẽ tập trung ở tầng cao nhất.
Tiếng đánh bài địa chủ và những lời khoe khoang vang lên, Phù An An nhìn bọn họ rồi lắc đầu, một mình nghiêm túc tập thể dục ở bên cửa sổ.
Thân thể là tiền vốn để làm cách mạng. Đúng là ở phương diện thể chất, cô yếu như một con gà, nhưng càng yếu thì phải nên luyện tập nhiều một chút có đúng hay không?
Sinh ra trong đau khổ, chết trong yên bình.
Có thể nói Phù An An là người tỉnh táo nhất ở trong thế giới này.
"Em gái Tiểu Hoa lại tập luyện hả? Kỹ năng chiến đấu hai ngày trước anh dạy cô, cô đã nhớ hết chưa?"
“Anh Lý, em đã nhớ gần hết rồi.” Phù An An gật đầu.
“Thật không, cô luyện thêm một lần nữa đi, anh Lý giúp cô sửa lại.”
Phù An An: “Được.”
Anh Lý là một NPC rất nhiệt tình, anh ấy nhìn thấy cô tập thể dục nên đã đặc biệt dạy cô một bộ vật lộn cơ bản.
“Em gái Tiểu Hoa làm sai rồi, eo phải thấp xuống một chút.”