Ngày hôm nay cô đã dùng con thuyền bơm hơi đi lang thang khắp thành phố, nghĩa là hẳn có rất nhiều người nhìn thấy thuyền cô đi vào thư viện.
Cô không có ý nghĩ hại người, nhưng không thể không có tâm lí đề phòng người khác.
Ai mà biết tối đến có người nào thừa dịp cô đang ngủ rồi gϊếŧ cô để chiếm đoạt tài sản của cô hay không.
Khi nãy cô đã thăm dò đôi chút, thoạt nhìn tòa thư viện giống như một tòa nhà thống nhất, trên thực tế lại là hai tòa nhà riêng biệt.
Có một khoảng trống ở trung gian, chỉ bằng kích thước của con thuyền bơm hơi.
Có vị trí để ẩn nập, bên ngoài lại tối, thế nên lại càng không dễ bị phát hiện.
Phù An An lấy cái chậu nhựa to xuống, chèo thuyền nhỏ đến khe hở giữ hai tòa nhà, mái vòm lớn trên đỉnh đầu lại chắn mưa chắn gió cho cô vào ban đêm. Phù An An nằm trên thuyền bơm hơi, lấy bộ đồng phục mình tìm được ở đồn cảnh sát rồi đắp lên người.
Mặc dù ban đêm hơi lạnh nhưng dù sao cũng an toàn.
——
Lúc nửa đêm.
Trên bầu trời không có nỗi một vì sao, xung quanh tối đến nỗi chẳng thấy được năm ngón tay mình.
Tiếng nước chảy róc rách phát ra từ xung quanh thư viện, bị tiếng mưa lớn át đi, khe khẽ đến mức khó mà phát hiện.
Đúng như Phù An An nghĩ, thật sự có người bất chấp mưa gió đi đến đây trộm đồ.
Bọn họ phá cửa sổ tiến vào, năm sáu người chia nhau ra kiểm tra những nơi không bị ngập trong thư viện, không bỏ sót một nơi nào.
Nửa tiếng sau, đám người họ tụ tập lại.
“Ông Trương, làm gì có ai ở thư viện đâu?”
“Tôi phát hiện một đống tro tàn ở tầng một, có khi nào con bé đó đã đi rồi hay không?”
“Không thể nào, chính mắt tôi nhìn thấy con bé đó đi vào đây mà, đến tận tối cũng đâu có nhìn thấy nó đi ra ngoài.”
“Vậy nó đâu? Chẳng lẽ ẩn nấp ở đâu rồi à?”
“Cứ đi tìm kỹ lại xem.”
Mấy người mồm năm miệng mười trao đổi tin tức với nhau, sau đó vội vã tách ra, tiếp tục truy tìm bóng dáng của Phù An An.
Rầm!
Trong đêm tối, có ai đó vấp phải mấy giá sách.
Phù An An choàng tỉnh giấc, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người cách đó không xa.
“Ông tư Vương à, ông phải cẩn thận một chút chứ, ông định dọa người ta chạy à?”
“Ông anh à, chỗ này làm quái gì có người, không bằng chúng ta ở thư viện vơ vét vài món đồ rồi đi về thì hơn.”
“Nói bậy nói bạ! Ông đây theo dõi con nhỏ đó kỹ lắm, nhất định là còn ở thư viện. Có nhớ đến con thuyền hồi chiều nay không, ông có bằng lòng để cơm dâng tận miệng mà không ăn được không?”
Phù An An nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cả người cứng đờ chẳng dám động đậy gì, họ không biết rằng người họ đang tìm chỉ cách một bức tường thôi.
Phù An An chạm vào cổ tay của mình rồi lấy ra khẩu súng lục trong không gian.
“Còn đứng ở đó làm gì nữa, mau đi tìm đi!” Người đàn ông cầm đầu hùng hổ nói, “Mẹ nó, đừng có mà lãng phí thời gian nữa, nhỡ con bé đó chạy thoát thì uổng.”
“Ông tư Vương, ông hãy đứng canh ở chỗ cửa sổ bị vỡ kia đi, mấy người khác thì chú ý xem có nghe thấy âm thanh bất thường gì hay không.”
Cũng may rằng mình không ngủ ở trong đó.
Phù An An trốn trong một góc xó xỉnh, đợi bọn họ rời đi.
Quả nhiên sau hai mươi phút lục soát, những người ở bên trong đã muốn bỏ cuộc.
“Ông anh à, chắc con bé đó chạy thoát thật rồi.”
“Đúng vậy đó anh, không chừng lúc con bé đó bỏ chạy thì anh lại không thấy thì sao.”
“Cái thư viện này cả chút nước miếng còn không có, ông anh à, chúng ta mau trở về thôi. Ở đây lạnh cóng mất.”
Hết người này lại đến người kia khuyên bảo, sau đó Phù An An nghe thấy tiếng bước chân sắp rời đi của họ.
Ngay khi cô sắp đạt được mong muốn, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.
Có một vụ nổ dữ dội cách đó hai con phố.
Những vụ nổ đến liên tục không ngừng, ánh lửa thắp sáng nửa bầu trời.
Cô nghe thấp thoáng tiếng la hét bên kia đường, theo sau là những làn sóng nóng đánh úp đến.
Mặt nước vốn tĩnh lặng bắt đầu rung chuyển dữ dội, hất tung vài người đàn ông đang ngồi ở trên bè xuống, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau trong biển lửa.