Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 30: Hàng Hải Cuồng Hoan 30

Editor: Trâm Rừng

“Đi bên phải đi .” Phó Ý Chi trở tay đem trường đao đâm vào trên đầu một con Zombie, “theo sát tôi.”

Phó Ý Chi cực kỳ nhanh nhẹn và anh ấy luôn có thể tìm ra một con đường tối ưu trong số rất nhiều container bị sập. Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể dễ dàng vượt qua, tang thi đuổi theo bọn họ càng ngày càng nhiều.

Một đám tang thi dưới chân bọn họ, phía sau thì gào thét, móng vuốt tái nhợt liều mạng móc ra phía trước muốn bắt hết tất cả vật sống cho vào mồm, mùi xác chết xộc lên chóp mũi, bọn họ bước qua một cái thi thể dưới chân rồi lại bước lên một vũng xác thối.

Máu mủ văng khắp nơi. Khoảng cách ngắn ngủi mấy chục mét giống như chơi tốc độ sinh tử trong trận chiến với thây ma. Cuối cùng, bọn họ cũng đến mép thuyền và nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.

“Không có thuyền.” Phó Ý Chi nhướng mày, quay người nhìn về phía Phù An An.

“Có đó!” Phù An An bắn hai phát súng về phía thây ma đang tiến đến, cởi hai bộ phao cứu sinh và áo phao treo bên cạnh, nhét một bộ vào tay Phó Ý Chi, “Nhảy xuống trước đi.”

Phó Ý Chi ôm quần áo cứu sinh, hiếm thấy có chút chưa kịp phản ứng. "Sao còn đứng yên ở đó, đi thôi!"

Phù An An giữ chặt Phó Ý Chi, trong nháy mắt đã nhảy xuống nước cùng túm theo Phó Ý Chi.

Sau khi rơi xuống nước, Phù An An buông Phó Ý Chi ra, lấy chiếc thuyền bơm hơi mà cô ấy đã chuẩn bị từ đầu, ông chủ bán thuyền bơm hơi thực sự rất có lương tâm, còn tặng một chiếc bơm hơi thủ công. Một phút sau, chiếc xuồng cao su dài hai mét, rộng một mét đã nổi trên mặt nước.

Hai người ngồi trên thuyền cao su chèo ra rồi nhìn về phía xa xa, nhìn từng đàn tang thi tranh nhau nhảy xuống nước, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Phù An An gần như kiệt sức và tê liệt, ngã xuống thuyền cao su không muốn di chuyển, cho đến khi Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói: "Thì ra vòng tay không gian ở trên người của cô.”

Phù An An lập tức ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn Phó Ý Chi, "Mọi người đã hợp tác và cùng tồn tại nhiều ngày như vậy, mới vừa rồi hai chúng ta còn sống chết có nhau đó , có hai ngày cuối cùng này thôi, anh sẽ không vì vòng tay không gian này mà chơi tôi đâu đúng không?”

“Nếu như ta muốn gϊếŧ cô còn đợi chờ tới bây giờ?”

Phó Ý Chi cởi bỏ băng dính quấn quanh tay chân, cởϊ áσ ngoài, lộ ra áo sơ mi đẫm máu, "Cô có thuốc cầm máu không?"

"Ôi, anh bị thương sao?" Làm cô giật mình.

Đem bí mật về không gian nói ra rồi, hai ngày gần đây Phù An An cũng sẽ không giấu diếm, phất tay một cái trên thuyền phao trong nháy mắt liền chất đầy thuốc, "Tôi lúc trước vội vàng mua thuốc, anh tìm xem coi có thứ anh cần hay không.”

Nhìn thấy nhiều thuốc như vậy, Phó Ý Chi phản ứng không phải là vui mừng, mà là cau mày, "Nhiều thuốc như vậy rồi thêm một cái thuyền nữa, không gian của cô còn có thể bỏ thêm được cái gì?”

“Có 30 chai nước suối, mấy chục gói mì ăn liền, tôi mang theo một số quần áo, lon nước tìm được trước đó, áo mưa và ô. Anh yên tâm, ăn mặc dùng đều đầy đủ.”

Phù An An cẩn thận sắp xếp nó ra, tới cô cũng không ngờ rằng mình lại vô thức tích trữ nhiều thứ như vậy.

Phó Ý Chi càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng, "Ngươi có bao nhiêu ô không gian?"

“Nó chỉ có sáu ngăn cỡ một chiếc vali 23 inch.” Phù An An lo lắng rằng người khác sẽ không biết 23 inch lớn như thế nào, vì vậy cô ấy còn cố ý khoa tay múa chân.

“6 cái?” Phó Ý Chi lặp lại một lần.

“Đúng vậy.” Phó An An phát hiện hắn kỳ quái, “Làm sao vậy?”

“Tất cả những người đạt được đạo cụ đều chỉ có bốn khoảng trống.” Phó Ý Chi nhìn Phù An An, “Cô có nhiều hơn những người khác hai khoảng.”

Phù An An nghe xong sững sờ, “thật sự? tại sao vậy?”

“Chính cô còn không biết nguyên nhân, tại sao tôi lại biết ?” Phó Ý Chi trong đống thuốc lật tới lật lui, tìm kiếm thuốc thích hợp cho mình, tựa hồ đối với vấn đề không gian căn bản không thèm để ý chút nào.

Nhưng chính thái độ vô tư của anh ấy đã khiến Phù An An cảm thấy an tâm hơn.