Editor: Trâm Rừng
Mà hắn muốn làm chuyện gì Phó Ý Chi cũng không giải thích rõ ràng với cô.
Nửa đêm
Phù An An mơ mơ màng màng bị Phó Ý Chi đánh thức, 3 giờ đã đi qua, đến phiên cô gác đêm .
Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn đang tiếp diễn, càng lúc càng có xu thế lớn hơn.
Cạch, cạch, cạch
Nước mưa nhỏ giọt từ các khe hở và đập vào túi ni lông, tạo thành một vũng nước bao quanh túi.
Phù An An hừ một tiếng, đứng dậy cầm chén đi lên hứng lấy nước mưa.
Mưa quá to, nhiều chỗ trong căn phòng đã bắt đầu dột, ngay cả chiếc giường nơi Phó Ý Chi đang ngủ, một bên gối cũng bị ướt một mảng lớn. Anh ta ngủ như chết vậy, cũng không biết tự mình xử lý một chút.
Phù An An cầm một cái chén nhỏ, đang muốn đặt ở bên cạnh anh, Phó Ý Chi bỗng nhiên mở mắt ra, Phù An An chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đất quay cuồng, bị Phó Ý Chi đè ngã ở trên giường, súng cũng đã lên đạn chỉa vào ngay trên trán của Phù An An . Toàn bộ động tác liền mạch, lưu loát đến không quá hai giây.
“Đại đại đại ca, ngài tỉnh táo lại đi !” Phù An An bị giật mình, “tôi đến hứng nước mưa cho anh mà!”
Cô vừa dứt lời một giọt mưa ngưng tụ rơi xuống trán của Phù An An.
Phó Ý Chi liếc nhìn chiếc chén nhỏ trong tay cô, chậm rãi buông cánh tay đang siết tay của cô ra, "Đừng có hứng nước mưa, khi tôi đang nghỉ ngơi, tránh xa tôi ra."
Phó An An gật đầu thật mạnh, với tư thế này, cô sẽ không dám đến gần anh nữa.
Cách cách. Một tia chớp nối tiếp sấm sét. Ngoài tiếng sấm, dường như còn có những âm thanh khác lẫn vào.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu từ xa vọng lại, Phù An An nhìn thấy Tôn Thải Ngôn và thây ma phía sau cô qua cửa sổ.
"Chết tiệt, Tôn Thải Ngôn đã thả những thây ma trong thùng chứa ra ngoài và chúng nó đang chạy về phía chúng ta kìa!"
Phó Ý Chi cau mày, "Tắt đèn và leo lên nóc nhà đi.”
“ Cầm cái ghế lên giúp tôi đi” Phù An An đưa tay tay ra lại bị Phó Ý Chí bế lên đưa đến cái cửa số trên mái nhà, thấy thế cô bèn mở cửa sổ ra và leo lên.
Ngay sau đó Phó Ý Chi một cái chạy lấy đà, vọt lên giữ chặt mái nhà liền chui ra ngoài.
Hai người mời vừa đem của sổ mái nhà đóng lại, Tôn Thải Ngôn liền phá tung cửa chạy vào phòng.
Căn phòng cũng bị Zombie vây lại.
Tôn Thải Ngôn sau khi vào nhà bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, “An An! Phù An An! Ta biết các ngươi còn ở nơi này, mau ra đây, chúng ta bị bao vây rồi!”
"Ta sai rồi, ta không nên hại ngươi! Chờ ta còn sống quay trở về, ta cho ngươi tiền, toàn bộ tiền tiết kiệm đều đưa cho ngươi hết!"
“Van cầu ngươi, mau cứu ta với!”
Tôn Thải Ngôn trong phòng điên cuồng gọi.
Phù An An lau nước mưa trên mặt rồi chỉ chỉ đầu của mình. Cô đầu óc có vấn đề mới đi xuống dưới.
Căn phòng nhỏ yếu không chịu nổi hàng trăm con Zombie giày vò, cánh cửa phòng lung lay sắp đổ, Tôn Thải Ngôn thấy vậy liền chạy ra cửa sau đi ra ngoài.
"Ba phút, đóng gói hết tất cả đồ đạc cần thiết và đi đến một nơi cao hơn ngay lập tức."
Phó Ý Chi nói xong rồi đi đầu nhảy xuống, cầm lấy ba lô thu xếp đồ đạc.
Phù An An động tác cũng không chậm.
Thời điểm hai người sắp rời đi Phù An An đột nhiên nhớ tới lời nói của Phó Ý Chi lúc trước, “anh nói có chuyện trọng yếu phải mà?”
Dưới ánh trăng, trên mặt của Phó Ý Chi tựa hồ bao phủ một tầng bóng tối, mắt anh nhìn phương hướng truyền đến tiếng thét chói tai “Zombie đã thay tôi làm tốt rồi không còn chuyện gì nữa.”
Phù An An chỉ cảm thấy cổ của mình lành lạnh.
Đột nhiên đèn pha ánh sáng trên thuyền vừa lướt qua, Phù An An nhìn thấy Phó Ý Chi lấy con dao nhỏ ra đâm về phía mình.
Cô còn tưởng rằng chính mình muốn lành ít dữ nhiều , kết quả nghe được phía sau lưng tiếng ngã xuống đất.
Phó Ý Chi gϊếŧ một con Zombie lặng yên không một tiếng động đến gần cô.
Phù An An sờ cổ của mình một cái, một trận hoảng sợ, “cảm ơn anh.”