Nghĩ đến Phó Hi, Bạch Hiểu Hiểu vẫn có chút chột dạ áy náy, mặc dù cô cùng Trì Dục cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng tưởng tượng đến anh lòng tràn đầy vui mừng mang theo món ăn cô thích trở về, cô lại tới gặp mối tình đầu, liền cảm thấy bản thân đối với anh thật sự không công bằng.
“Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Nếu không có chuyện gì, tôi muốn trở về.”
Bạch Hiểu Hiểu mới vừa xoay người muốn đi, liền bị Trì Dục bắt lấy tay, chỉ vào tên nhà hàng nói: “Delicious dream, em thật sự một chút cũng không cảm thấy quen thuộc sao?”
Sau một hồi cố gắng nhớ lại, suy nghĩ của Bạch Hiểu Hiểu nháy mắt bị kéo về 6 năm trước, khi đó cô cùng Trì Dục đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, khi đó cô cùng anh ta không có gì giấu nhau, cô thích ăn, thường xuyên nằm mơ thấy đủ loại mỹ thực, nhìn thấy trên mạng, nghe nói đến, chỉ cần không được ăn ngon, cô thường sẽ mơ thấy trong mộng.
Khi đó cô dựa trong lòng ngực Trì Dục, nói một ngày nào đó cô muốn mở nhà hàng, đặt tên là Delicious dream, nhưng món cô mơ thấy trong mộng, cô đều phải thêm vào thực đơn, sau đó cô muốn ăn cái gì, là đầu bếp có thể làm cái đó, cô không phải phát thèm trong mộng nữa.
Nhớ lại những điều này, trong lòng Bạch Hiểu Hiểu không hề dao động, biết là giả, nhưng cô biết cô và anh ta đã không thể.
Cô không muốn Trì Dục thấy đáy mắt hoảng loạn của cô, càng không muốn cho anh ta biết, đáy lòng cô có chút dao động, chỉ có thể rũ mắt xuống, không dám nhìn tiếp, ra vẻ vô vị nói: “Kia chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện nói bậy, hiện tại tôi sớm đã quên.”
“Em đã quên, nhưng anh không quên, em còn nói, nếu tương lai chúng ta kết hôn, cũng muốn ủ rượu trong nhà hàng của em, bởi vì những bữa tiệc em tham gia đồ ăn đều rất khó ăn, em không muốn người thân bạn bè của mình phàn nàn về đồ ăn và rượu trong tiệc cưới của mình.” Trì Dục mặt mày mỉm cười nhìn Bạch Hiểu Hiểu, thuộc như lòng bàn tay đem lời nói ngày xưa của cô thuật lại.
Dứt lời, Trì Dục đem cửa nhà hàng mở ra, lôi kéo Bạch Hiểu Hiểu vào nhà hàng, nhà hàng trang hoàng tựa như ảo mộng, lại không mất đi phẩm vị, rất nhiều bố trí đều là dựa theo ý tưởng năm đó của Bạch Hiểu Hiểu.
Bàn ghế thuỷ tinh sáng bóng, mỗi bàn đều cắm hoa hồng thơm ngát, trần nhà là bầu trời đầy sao mộng mơ, nhiều năm như vậy, chính cô cũng đã quên lời nói thuận miệng năm đó, anh ta lại vẫn nhất nhất nhớ kỹ.
“Những thứ khác khá dễ dàng, nhưng bàn ghế thủy tinh thật sự quá khó định chế, Chất liệu argyle không có kết cấu, pha lê hoặc thủy tinh thì quá nguy hiểm, anh tìm rất nhiều nhà xưởng, mới tìm được chất liệu thích hợp, nó có kết cấu nhẹ như pha lê , lại rất an toàn...”
Trì Dục còn chưa nói xong, Bạch Hiểu Hiểu đột nhiên mất khống chế hất tay anh ta ra, đáy mắt phiếm lệ, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!! Anh không cần nói nữa!! Trì Dục anh rốt cuộc muốn làm cái gì? 6 năm trước anh chỉ để lại một tin nhắn bảo tôi chờ anh, liền biến mất vô tung vô ảnh! Anh có biết khi đó tôi vượt qua như thế nào không? Tôi mất ngủ cả đêm, nơi nơi hỏi thăm tin tức của anh, sau đó tôi rốt cuộc tiếp nhận hiện thực anh đã rời đi, không hề ngây ngốc chờ anh, hiện tại tôi đã kết hôn, anh lại đột nhiên xuất hiện, nói lời không thể hiểu được, còn có ý nghĩa sao? Đừng nói tôi đã kết hôn! Kể cả hiện tại tôi còn độc thân, tôi cũng không chấp nhận anh! Anh xem trọng bản thân quá rồi, tôi không có yêu anh đến vậy, một hai phải đứng đó chờ anh!”
Trì Dục tiến lên đem Bạch Hiểu Hiểu cảm xúc kích động khóc nước mắt đầy mặt, gắt gao ôm vào trong ngực, mặc cho cô giãy giụa đánh chửi, cũng không muốn buông cô ra, chỉ biết đem đầu vùi vào bả vai cô, mang theo tiếng khóc nức nở áy náy nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do anh, là anh đánh mất em, lại cho anh một cơ hội, được không? 6 năm, anh chỉ muốn đường đường chính chính về nước, đứng ở trước mặt em, chẳng sợ em đã kết hôn, chẳng sợ em yêu người khác, anh cũng muốn lại vì bản thân mà tranh thủ một lần.”
6 năm trước, công ty của ba Trì Dục bởi vì làm ăn vỡ nợ phải xin phá sản, nhưng trước khi xin phá sản, ba anh ta đã trộm đem tài sản chuyển đi, đem tài sản chuyển dời đến tài khoản nước ngoài, sau đó mang theo vợ con trốn ra nước ngoài, thiếu nợ hơn 1 tỷ, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Trì Dục lại không thể nói rõ với Bạch Hiểu Hiểu, chỉ có thể để lại tin nhắn bảo cô chờ anh ta, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Kỳ thật 6 năm này , anh ta có vô số cơ hội liên hệ với Bạch Hiểu Hiểu, nhưng anh ta không dám cũng không thể, anh ta tuy rằng thuyết phục ba, trả hết nợ nần về nước làm lại từ đầu, nhưng khả năng không thể trả hết, thậm chí có thể về nước hay không, anh ta cũng không dám xác định, anh ta đương nhiên không có tư cách liên lạc với cô, anh ta thậm chí có chút hối hận, năm đó gửi cho cô tin nhắn chờ anh ta.
Nhưng hôm nay hắn cùng phụ thân ở nước ngoài công ty, mấy năm nay đã bình thường hoạt động, cũng rốt cuộc đem quốc nội nợ nần đủ số trả hết, hắn cũng rốt cuộc có thể đường đường chính chính về nước, đứng ở cô trước mặt.
Nghe hắn nói xong rồi nguyên do, Bạch Hiểu Hiểu khúc mắc rốt cuộc cởi bỏ, hắn có hắn khổ trung cùng bất đắc dĩ, bọn họ đều không có sai, chỉ là vận mệnh trêu người.
Cô ở trong lòng ngực hắn, không có lại giãy giụa, hắn có thể cảm nhận được cô bang bang tác loạn tiếng tim đập, hắn thậm chí có thể cảm giác được cô, đối chính mình còn có tình yêu.
Trì Dục ôm cô eo thon đem cô để đến trên mặt tường, cùng cô thân mình kề sát, chóp mũi chạm nhau.
Hắn hơi thở dần dần hỗn loạn, tiếng nói mất tiếng nói: “Hiểu Hiểu, lại cho ta một lần cơ hội, hảo sao?”