Dùng tay không xé được gói hàng, Bạch Hiểu Hiểu đang chuẩn bị đến phòng bếp lấy kéo, đột nhiên bụng lại không thoải mái muốn đi WC, vài phút sau, Bạch Hiểu Hiểu nghe thấy Phó Hi trong phòng khách tạm biệt cô rồi đi làm, giọng nói không quá cao hứng.
Sau khi Bạch Hiểu Hiểu đi ra từ WC, nhìn đến một mảnh hỗn độn trên bàn trà, quả thực là không dám tin, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Ở trong mắt cô, Phó Hi luôn thành thục ổn trọng, làm việc khéo léo, thế nhưng lại dùng bút dạ vẽ ria mép, răng đen và nốt ruồi trên bìa tạp chí và một số áp phích do idol của cô chụp!!
Đây căn bản không phải là chuyện mà Phó Hi, một người ưu tú trong công việc, một người đàn ông 30 tuổi thành thục có thể làm a!!
Anh đây là đang ghen tị???
Không biết vì sao Bạch Hiểu Hiểu không cảm thấy tức giận, cầm lấy di động mở WeChat của Phó Hi ra, gửi cho anh một tin nhắn voice.
“Cái gì vậy, sao anh lại ấu trĩ như vậy a! Em mặc kệ, anh phải đền cho em!!”
Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy, Phó Hi lại nghe đi nghe lại mỗi ngày, mỗi lần nghe khóe miệng liền kiềm chế không được tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Khiến tất cả đồng nghiệp đều tới hỏi Phó Hi, có phải vợ anh có thai hay không!
Phó Hi cười đáp: “So với mang thai bảo bảo còn hạnh phúc hơn.”
Bởi vì từ khi kết hôn tới nay, Bạch Hiểu Hiểu lần đầu tiên làm nũng với anh, kiều kiều mềm mại, anh nghe đến nhũn cả xương cốt.
Mà sau sự tình thân mật phát sinh tối hôm qua, quan điểm của Bạch Hiểu Hiểu cũng lặng lẽ thay đổi, nếu cô đã không bài xích thân mật cùng Phó Hi, kết hôn cũng đã hơn một năm, anh đối với mình lại tốt như vậy, tại sao lại không sống thật tốt với anh, làm đôi phu thê chân chính.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Hiểu Hiểu vội rửa mặt trang điểm một phen, ra cửa hàng mua một vài thứ, ngoại trừ bữa cơm dưới ánh nến, còn có đạo cụ rất quan trọng là áo mưa.
Sau đó trước lúc Phó Hi tan tầm trở về, Bạch Hiểu Hiểu lại tinh tế trang điểm lại một chút, mặc bộ váy anh thích nhất vào, trang điểm nhẹ, phun nước hoa, dọn xong đồ ăn cùng ngọn nến, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, liền chờ Phó Hi tan tầm.
Anh về nhà luôn rất đúng giờ, 5 giờ tan tầm 5 giờ hai mươi là có thể về đến nhà, mắt thấy đã 5 giờ mười lăm, Bạch Hiểu Hiểu vội sửa sang lại trang phục chuẩn bị tới cửa nghênh đón Phó Hi.
Tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên, Bạch Hiểu Hiểu nhấn nút nghe, một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn truyền đến.
“Hiểu Hiểu, anh đã về nước, anh muốn gặp em.”
Bạch Hiểu Hiểu sửng sốt vài phút, cô cho rằng trong thế giới của cô, người này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa! Thế giới nói lớn cũng rất lớn, chỉ một cái xoay người liền sẽ không còn gặp lại!
Nói nhỏ cũng rất nhỏ, vòng đi vòng lại, vào lúc cô muốn từ bỏ, anh lại xuất hiện.
“Tôi đã kết hôn.” Lấy lại tinh thần Bạch Hiểu Hiểu lãnh đạm trả lời.
“Anh nói anh muốn gặp em! Ngay bây giờ!” Thanh âm đối diện nôn nóng lại dị thường kiên định.
Bạch Hiểu Hiểu một lúc lâu sau không đáp lại, cô thừa nhận tâm cô mới vừa yên ổn lại lần nữa xao động.
Người đàn ông gắn liền với cả thời thanh xuân của cô, yêu suốt tám năm, mang đi tất cả tình yêu của cô, mặc dù không thấy mặt, chỉ nghe giọng nói, phòng tuyến trong lòng cô đã bị đánh bại, quân đội hỗn loạn.
“Em không tới gặp anh! Anh đây đi tìm em!” Trì Dục nghiêm túc nói.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hiểu Hiểu vừa mở cửa ra, Phó Hi vừa vặn đi đến trước cửa, trong tay xách một cái hộp.
Nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu, Phó Hi vội đưa cái hộp lên, cười với cô nói: “Nhận lỗi với em bằng một con cua lớn, cua chính hiệu từ hồ Dương Trừng, năm ngoái em oán giận ăn không đúng mùi vị, ăn đều là cua tắm hồ Dương Trừng, lần này tuyệt đối chính tông, anh chưng cho em nếm thử.”
Năm trước Bạch Hiểu Hiểu trong lúc vô tình oán giận qua, nhưng đó là lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cùng Cát Phỉ mới nói, không nghĩ tới Phó Hi vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Cô đương nhiên biết cua chính tông hồ Dương Trừng rất khó mua, khẳng định là do đặt trước, thì ra Phó Hi dựa vào quan hệ, mới mua được.
“Phó Hi... Em..... Cát Phỉ có việc gấp tìm em... Em đi ra ngoài một chuyến, anh chờ em... Em đi một chút rồi về!” Bạch Hiểu Hiểu nói xong cũng không dám nhìn sắc mặt Phó Hi, nói xong liền cúi đầu vội vàng rời đi, vào thang máy.