Kỳ thật khi Phó Hi xoa đầu cô, cô mới đầu rất phản kháng, tổng cảm thấy anh giống như đang an ủi sủng vật, nhưng về sau cảm thấy cách cư xử của vợ chồng hai người quá xa lạ, khiến người ngoài thường xuyên hỏi anh có phải hai người cãi nhau hay không, mà hành động này là cử chỉ thân mật nhất của họ từ trước tới nay, cũng xua tan sự nghi ngờ của người khác, dần dà cô cũng tiếp nhận điều này.
Điều không thể tưởng tượng nhất chính là, Bạch Hiểu Hiểu cô hiện tại cảm giác cô thật sự sẽ bị động tác này của Phó Hi trấn an, bất luận cô gây ra rắc rối gì, chỉ cần anh xoa đầu mình, cười cười nói: “Không sao, có anh ở đây.”
Cô liền sẽ vô cùng an tâm, cảm giác trời có sập xuống, cô cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì đã có Phó Hi trống đỡ.
Bạch Hiểu Hiểu gật gật đầu, dặn dò Phó Hi chú ý thân thể, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, mà anh sau khi lau khô tóc, cũng tự nhiên nằm trên giường, hai người tự nhiên giống như một đôi vợ chồng chân chính.
Sau đó không lâu, Phó Hi liền bình yên đi vào giấc ngủ, bên tai Bạch Hiểu Hiểu truyền đến tiếng ngáy nhàn nhạt của anh, từ khi bọn họ kết hôn hoặc là quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cùng chung chăn gối, hơn nữa chuyện xảy ra vừa rồi, Bạch Hiểu Hiểu lại trằn trọc căn bản ngủ không được, nghiêng người nhìn Phó Hi an tĩnh ngủ, sống mũi cao thẳng tuyệt đẹp, lông mi đen dài rũ xuống, ánh đèn yếu ớt trong đêm chiếu xuống, một hình bóng ánh xuống mi mắt, cô chưa từng nhìn anh như vậy, lần đầu tiên biết một người đàn ông cũng có lông mi đẹp như vậy, thậm chí so với Trì Dục còn đẹp hơn!
Trái tim Bạch Hiểu Hiểu bắt đầu bang bang nhảy loạn, phảng phất tùy lúc có thể nhảy ra ngoài, nỗi lòng hỗn loạn, cô một đêm chưa ngủ.
Buổi sáng 7 giờ, Phó Hi đúng giờ rời giường, lại nói, trong số những người mà Bạch Hiểu Hiểu, Phó Hi là người duy nhất rời giường không cần đồng hồ báo thức, người dựa vào đồng hồ sinh học, ở trong mắt người lười biếng và phải lăn lộn trên giường hơn nửa giờ mới dậy như Bạch Hiểu Hiểu, quả thực có thể xếp vào kỳ quan thứ chín của thế giới.
“Hôm nay anh không cần dậy sớm như vậy, ngủ tiếp một lúc đi, mẹ em mà ở nhà, bà tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm bữa sáng, hơn nữa dù anh làm cái gì, bà đều sẽ cảm thấy không có dinh dưỡng bằng bà làm.”
Nghĩ đến ngày hôm qua Phó Hi sinh bệnh, lại vừa mới ngủ, Bạch Hiểu Hiểu vội đứng dậy, muốn dặn dò anh ngủ nhiều hơn chút, đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm tới Phó Hi.
“Không sao, anh dậy sớm đã quen, nằm cũng không ngủ được, anh rời giường tới phòng bếp xem có thể giúp mẹ được gì không.” Phó Hi cười sáng lạn nói.
Sáng sớm, ánh mặt trời trong trẻo xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, anh cười rộ lên tựa như làn gió nhẹ ấm áp, làm tâm cô thấy ngứa ngáy, Bạch Hiểu Hiểu nhất thời nhìn đến mê muội.
Thẳng đến khi Phó Hi mặc xong quần áo, thấy cô tinh thần không tốt lắm liền bảo cô ngủ nhiều hơn chút, cô mới hoàn hồn, nghĩ đến nếu Phó Hi người phải đi làm lại dậy sớm tới phòng bếp hỗ trợ, mà cô một người nhàn rỗi còn ở trên giường ngủ, mẹ cô tuyệt đối có thể một chân đem cô từ trên giường đá xuống.
Bạch Hiểu Hiểu vội từ trên giường bò dậy, sau khi rửa mặt đơn giản, liền cùng Phó Hi đi ra ngoài, quả nhiên mẹ cô đã chuẩn bị tốt bữa sáng.
Mẹ Bạch đi ra từ phòng bếp, thấy vẻ mặt con gái uể oải không phấn chấn, con rể tinh thần phấn chấn, cười không khép miệng được.
Lúc ăn sáng, mẹ Bạch càng lải nhải khen Phó Hi, quở trách Bạch Hiểu Hiểu không tốt.
“Con là tích góp phúc khí mấy đời, đời này mới tìm được một người chồng tốt như vậy, con nói xem con một người không đi làm, không đem ông xã đi làm kiếm tiền chăm sóc cho tốt, còn muốn nó chiếu cố con, một ngày cơm ba bữa đều là con rể làm, ngay cả giặt quần áo đều có người giúp việc, con là tay chân không duỗi, vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, con có thể hiểu chuyện chút cần mẫn chút, ai biết con lại bị con rể chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, con nghĩ xem tương lai có con rồi, con cái gì cũng không biết, thì làm sao bây giờ?”
Mẹ Bạch tuy là ngữ khí răn dạy, nhưng trên mặt dào dạt là hạnh phúc tươi cười, rốt cuộc con gái có thể gả cho một người chồng tốt như vậy, làm mẹ sao có thể không vui.
“Mẹ, sau này sinh bảo bảo, có Nguyệt tẩu cùng bảo mẫu, Hiểu Hiểu không cần làm gì, con cưới cô ấy về, là vì chiếu cố cô ấy khiến cô ấy hạnh phúc, cô ấy vui vẻ, con mới có động lực kiếm tiền.” Lời của Phó Hi tuy là nói với mẹ vợ, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Bạch Hiểu Hiểu đang ăn ngấu nghiến, đáy mắt giấu không được nhu tình.