Nhìn Tiền Nhị đối với vị tướng lãnh trẻ tuổi tôn trọng như vậy, Cam Nhu biết hắn người của đại doanh U Châu không thể nghi ngờ.
Nàng ngoan ngoãn bước ra khỏi xe ngựa, đi đến trước mặt Khổng Hoa Đình thi lễ, "Làm phiền tướng quân."
"Không cần đa lễ." Khổng Hoa Đình cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt anh vĩ, vóc dáng Cam Nhu nho nhỏ chỉ đứng tới đầu vai hắn, hắn rũ mắt hỏi: "Như thế nào chỉ có hai người các nàng, những người khác đâu rồi?"
"Nơi này lúc nãy không có người trông giữ, các nàng đều đã chạy thoát."
"Chạy thoát?" Khổng Hoa Đình kinh ngạc đánh giá Cam Nhu cùng Hoàn Nhi một phen, lại hỏi: "Các nàng vì sao không trốn?"
Cam Nhu bình bình đạm đạm trả lời một câu, "Ta không thể trốn."
Khổng Hoa Đình lại nhìn về phía Hoàn Nhi, thấy nàng ta vẫn luôn lôi kéo góc áo của Tiền Nhị không nói lời nào. Hắn xoay người lên ngựa, vươn tay hướng Cam Nhu, "Bắt lấy tay ta!"
Cam Nhu chần chờ một chút, nhưng nhớ tới thân phận về sau của mình thì không ngượng ngùng nữa, trực tiếp bắt lấy tay hắn. Ngay sau đó, nàng lập tức cảm nhận được một cổ sức mạnh đánh úp lại, cả người nàng đều bị kéo lên lưng ngựa, ngồi ngay ngắn trong lòng ngực hắn.
Nàng chưa bao giờ gần gũi cùng nam nhân như vậy, rốt cuộc vẫn lo sợ vô cùng, không được tự nhiên mà vặn vẹo, "Tướng quân..."
"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì nàng, chỉ muốn hồi doanh mau chút, nàng ngồi cho vững!"
"... Vâng!"
Khổng Hoa Đình giục ngựa mà đi, chiến mã cao lớn hung mãnh, Cam Nhu ngồi trên lưng ngựa bên tai tất cả đều là tiếng gió, hơn nữa trên lưng ngựa xóc nảy, nàng không có cách nào ngồi yên. Mới đầu nàng còn có thể nỗ lực bảo trì cân bằng, nhưng không bao lâu sau thì không còn sức lực, đúng lúc con ngựa sợ hãi nhảy dựng lên, nàng hoảng hốt hét một tiếng thấy mình sắp ngã xuống.
Một cánh tay hữu lực đúng lúc ôm lấy eo nàng, Cam Nhu rốt cuộc bất chấp xấu hổ, vừa kinh vừa sợ mà ôm hắn không buông. Khổng Hoa Đình thấy nàng như thế cũng không thu tay, chỉ dặn dò nàng ngồi yên một lần nữa.
Dáng người nàng nhỏ xinh, dựa vào ngực Khổng Hoa Đình cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, hơn nữa hắn trẻ trung lực mạnh, chỉ dùng một cánh tay ôm lấy nàng đã giảm bớt xóc nảy, lúc này nàng mới chậm rãi bình tâm lại. Sau khi thích ứng, Cam Nhu nhận ra vùng đất trước mặt địa hình bằng phẳng, cực kỳ trống trải, nàng ngồi trên lưng ngựa, trong lòng cũng trào ra vài phần tiêu sái mênh mông.
Bên tai tiếng gió gào thét, người phía sau một thân giáp trụ giống như tường đồng luỹ sắt bảo hộ nàng bên trong. Trong lòng nàng thấp thỏm, bất an suốt chặng đường từ trước tới nay lặng lẽ được hắn trấn an, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Cũng không biết có phải khoảng cách quá gần hay không mà Cam Nhu có thể nghe được tiếng tim hắn đập. Thanh âm không lớn nhưng luật động hữu lực, nghe nghe một lúc, tiết tấu kia dần dần nhanh hơn. Giữa hai người lan tràn một loại không khí không thể diễn tả bằng lời, Cam Nhu cho rằng đó là do cưỡi ngựa, nhưng nàng không biết gương mặt tuấn lãng của Khổng Hoa Đình đã đỏ ửng một mảnh.
Khổng Hoa Đình một đường phi nhanh mang nàng đi vào đại doanh U Châu. Ở đây tuy nhiều người nhưng đều ngay ngắn trật tự, hắn dắt theo Cam Nhu trực tiếp đến chỗ một doanh trướng cao lớn mới xuống ngựa.
Tiến vào doanh trướng phía trước, hắn dặn nàng chờ ở đây, Cam Nhu ngoan ngoãn nghe lời, không lâu lúc sau thì nghe Khổng Hoa Đình kêu nàng đi vào.
Bên trong doanh trướng có mười mấy nam nhân, một người ngồi ngay ngắn phía sau án thư ở giữa. Người nọ khoảng tầm 27-28 tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế nghiêm nghị, đúng là chủ soái của đại doanh U Châu Từ Trấn Bình.
Hắn giương mắt nhìn Cam Nhu, ra vẻ việc công xử theo phép công hỏi: "Nàng là doanh kỹ mới tới?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói những người khác đều nhân cơ hội chạy thoát, nàng vì sao không trốn?"
Cam Nhu cụp mi rũ mắt, "Ta là tội nhân, không thể trốn."
Doanh kỹ của đại doanh U Châu tuy cũng có con gái tội thần, nhưng các nàng đều là những nữ tử kiều dưỡng xuất thân nhà cao cửa rộng, đều không chịu nổi nhiều người thao lộng, tới quân doanh đa phần đều không thể sống sót. Cho nên bọn họ càng yêu thích loại nữ tử phong trần, không để ý đến trinh tiết như Hoàn Nhi hơn, chỉ cần có thể sống là tốt lắm rồi.
Nghe được lời này của Cam Nhu, Từ Trấn Bình khẽ nhíu mày, "Tên nàng là gì?"
"Tiện thϊếp Cam Nhu."
"Họ Cam?" Từ Trấn Bình suy nghĩ một phen hỏi: "Cam Hữu là gì của nàng?"
"Đúng là gia phụ."
Một người tướng lãnh trung niên bụng phệ bên cạnh cười lạnh nói: "Còn tưởng là ai, hoá ra là nữ nhi của cẩu tặc Cam Hữu! Hắn thân là thừa tướng đương triều, lại vì dã tâm của bản thân mà cấu kết với mọi rợ chà đạp non sông gấm vóc chúng ta. Ngươi là nữ nhi của hắn, cũng chính là tội nhân."
Hắn tiến lên một bước, đánh giá Cam Nhu từ trên xuống dưới, ánh mắt ngừng kiều đỉnh trước ngực nàng, "Không thể tưởng tượng được tên cẩu tặc kia lại có thể sinh ra một mỹ nhân ngực to mông vểnh như thế này, cũng không biết dâʍ huyệt của ngươi có thể ăn được mấy cây ©ôи ŧɧịŧ?"