“Ðừng mà. Ưʍ..ưʍ... A Tản.” Lô Vãn cầu xin tha thứ, nhưng đầu lưỡi của hắn lại không hề có ý định rút ra, trái lại càng quấy phá hơn, hết liếʍ lại mυ'ŧ.
Cho đến khi nàng cảm nhận được có một thứ tròn trịa đè ở miệng huyệt, Lô Vãn liên tục cầu xin tha thứ, nàng lắc eo từ chối, nhưng tay đang ôm eo Lô Vãn của của Thịnh Tuyết Tản lại không chút lưu tình ghì chặt nàng lại.
Dưới váy nàng không thể nhìn rõ động tác của Thịnh Tuyết Tản, chỉ thấy mặt Thịnh Tuyết Tản ló ra dưới thân dưới của mình, ngón tay hắn nhẹ nhàng đẩy hạt châu đầu tiên vào trong.
Mỗi khi một hạt được nhét vào là Lô Vãn lại không thể chịu nổi. Nàng vừa thấy sướиɠ, vừa thấy lo lắng, sợ rằng hạt châu sẽ vỡ ra bên trong, nàng muốn Thịnh Tuyết Tản moi từng viên ra. Nhưng càng nghĩ dưới thân càng khó chịu, nước cũng chảy ra nhiều hơn.
“Vãn Vãn giỏi quá, ăn được năm hạt châu rồi.” Lô Vãn kiệt sức thất thần, Thịnh Tuyết Tản còn báo cáo thành quả cho nàng.
Sau đó, hắn cũng không vội tiếp tục nhét hạt châu vào, trái lại ngón tay hắn lại tiến vào, dán vào các hạt châu, ngón tay và hạt châu cùng đâm vào rút ra, ma sát trong miệng huyệt của nàng.
Giọng điệu của Lô Vãn dần thay đổi từ rêи ɾỉ sang vẫy đuôi cầu xin tha thứ.
Nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn tàn nhẫn, không chỉ ngón tay ra vào, mà còn kéo theo cả chuỗi hạt ra, sau đó lại nhét vào.
Lô Vãn mất sức, nàng nằm xuống bàn, rêи ɾỉ, muốn khơi dậy sự thương hại của Thịnh Tuyết Tản. Nhưng Thịnh Tuyết Tản lại vén vạt váy của nàng lên, thân trên của nàng ăn mặc chỉnh tề, nhưng thân dưới lại trần trụi ẩm ướt, Thịnh Tuyết Tản vừa hôn nàng vừa tiếp tục chơi đùa miệng huyệt đáng thương của nàng.
Từng viên hạt châu cứ từ từ được kéo ra, rồi lại bị nhét vào, không lâu sau hai chân Lô Vãn bắt đầu run rẩy, nhìn biểu cảm của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản biết nàng sắp đến cao trào.
Hắn xấu xa bóp cả hoa huyệt của nàng, Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, bắn nhiều quá sẽ không tốt cho thân thể.”
Lô Vãn vung vẫy chân, nàng muốn, nhưng lại không thể đạt cao trào, nàng rêи ɾỉ nức nở, khiến nam nhân liên tục cúi xuống hôn lên mặt nàng, nhưng tay của hắn vẫn không hề nới lỏng ra. “Cho ta đi mà.” Lô Vãn khẽ nói: “Ðốc chủ, A Tản, cho ta đi mà.”
Thịnh Tuyết Tản khẽ thở dài: “Vãn Vãn chẳng khiến người ta bớt lo được chút nào hết.” Cuối cùng hắn không tiếp tục tra tấn nàng nữa, hắn đâm mạnh vài lần, chẳng mấy chốc đã đưa Lô Vãn đến cao trào, nước da^ʍ bắn ra khắp nơi, thân dưới co rút lại siết hạt châu chặt hơn.
Khi hơi thở của Lô Vãn trở lại bình thường, Thịnh Tuyết Tản mới chậm rãi rút ra, Lô Vãn vừa sợ vừa ngứa, mặt nàng đỏ bừng, ôm cổ Thịnh Tuyết Tản không buông tay, hơi thở nóng rực phả vào gáy Thịnh Tuyết Tản, vừa nũng nịu vừa quyến rũ.
Khi hạt châu được lấy ra, chúng còn đang nhỏ nước, Thịnh Tuyết Tản giơ lên để Lô Vãn nhìn kỹ hơn: “Nương nương luôn như vậy, cả bên trên và bên dưới đều thích khóc.”
Hành động phóng túng của hai người diễn ra tới nửa đêm, Nguyên Bảo ngồi càng lúc càng xa, cậu ta vừa xấu hổ vừa sợ Hoàng Thượng tỉnh lại nửa chừng, sau đó đẩy cả ba người bọn họ ra chém đầu hành quyết.
Nhưng Dao phi nương nương xinh đẹp thế này, có lẽ Hoàng Thượng không nỡ gϊếŧ nàng dễ dàng như vậy.
Ở bên ngoài miên man suy nghĩ một lúc lâu, giọng nói của Thịnh Tuyết Tản truyền đến từ bên trong.
Lúc đi vào, Lô Vãn ngồi bên cạnh Thịnh Tuyết Tản, y phục chỉnh tề, đã ngừng khóc từ lâu. Nguyên Bảo nhân lúc thị vệ bên ngoài thay ca tiễn Thịnh Tuyết Tản ra tẩm cung, lúc quay lại thì thấy Lý Cảnh Hòa đã tỉnh, Lô Vãn đang cho ông ta uống trà.