Trên khóe mắt Lô Vãn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, nàng cũng không quan tâm người khác có nghe thấy hay không, mà khóc nức nở cầu xin tha thứ. Thịnh Tuyết Tản dùng đầu lưỡi liếʍ khóe mắt Lô Vãn, dịu dàng nói: “Vãn Vãn đừng khóc, nàng vừa khóc là khiến ta cũng đau lòng theo.”
Lô Vãn cảm thấy mình như một đóa phù du trong cơn sóng lớn, nàng không hề có sức kháng cự nào trước làn sóng khổng lồ do Thịnh Tuyết Tản tạo ra. Nàng chỉ có thể dựa vào Thịnh Tuyết Tản tìm kiếm sự che chở, thè lưỡi tìm Thịnh Tuyết Tản hôn một cái.
Thịnh Tuyết Tản hôn nàng một lúc, lại liếʍ mυ'ŧ ngực nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quanh ngực nàng liếʍ mυ'ŧ, nhưng tay bên dưới lại càng tàn nhẫn hơn, hắn cứ đâm vào từng chút từng chút khiến Lô Vãn rêи ɾỉ không ngừng, cuối cùng nàng sợ hãi hét lên, một dòng nước nóng bỏng phun ra từ dưới thân, chảy dọc từ tay của Thịnh Tuyết Tản đến giữa chân hai người.
“Vãn Vãn rất thích chuỗi hạt này đúng không?” Thịnh Tuyết Tản chậm rãi rút Phật châu ra, mỗi lần rút một hạt ra đều khiến Lô Vãn thở dốc, nàng ôm lấy vai hắn, khẽ thở hổn hển.
“Chỉ biết bắt nạt người ta trên giường thôi.” Lô Vãn tức giận, đuôi mắt vẫn còn đỏ hồng, Thịnh Tuyết Tản không nhịn được cám dỗ, lại tiến đến hôn nàng.
“Nhưng không phải Vãn Vãn rất thoải mái sao. Nàng xem.” Thịnh Tuyết Tản giơ tay lên, Phật châu dính đầy nước da^ʍ trơn bóng, thỉnh thoảng còn nhỏ giọt xuống dưới: “Nàng cũng rất thích.” Lô Vãn vùi đầu vào cổ hắn, không lên tiếng, vẻ mặt tức giận, nhưng tay vẫn ôm Thịnh Tuyết Tản không buông.
“Nàng có muốn uống chút nước không?” Thịnh Tuyết Tản không tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nữa, hắn thu chuỗi Phật châu lại, treo lên tay nàng.
Lô Vãn thấy hắn trực tiếp đeo chuỗi Phật châu lên tay mình thì mặt lại đỏ lên, thấp giọng đáp: “Ðược.”
Thịnh Tuyết Tiên tự mình uống nước, rồi đút cho Lô Vãn, thấy nước trà chảy xuống từ môi nàng, Thịnh Tuyết Tiên chậm rãi đuổi theo dòng nước hôn tới, sau đó dùng lưỡi liếʍ Lô Vãn khiến nàng lại phun ra nước da^ʍ.
Sau vài lần phóng đãng, Lô Vãn mất hết sức lực, nàng ôm Thịnh Tuyết Tản cùng nằm trên tháp thượng mềm mại.Tháp thượng mềm mại không đủ dài, Lô Vãn nằm rất vừa vặn, nhưng Thịnh Tuyết nằm thì phải cuộn người lại.
Hơi thở hai người hòa vào nhau, cả hai cùng dựa vào nhau chợp mắt một lát.
Lượng thuốc Lê Nô kê tương đối lớn, Lý Cảnh Hòa ngủ thẳng đến khi mặt trời lên trên đỉnh mới tỉnh lại. Lúc ông ta tỉnh lại, Lô Vãn đã dậy, nàng đang ngồi bên giường, thấy Lý Cảnh Hòa tỉnh dậy thì trên mặt hiện lên ý cười, muốn hầu hạ ông ta rửa mặt.
Lúc nàng vô tình cúi đầu xuống để lộ ra mấy vết đỏ, lúc nhìn Lý Cảnh Hòa trong mắt lại mang theo vẻ xấu hổ e lệ.
Lý Cảnh Hòa cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của nàng, đặc biệt là dáng vẻ buông thả đã muốn nhưng vẫn giả vờ từ chối của nàng, ông ta lại ban cho nàng một loạt phần thưởng, ra lệnh cho thái giám bên cạnh ghi lại.
Phong cảnh trong biệt viện này rất đẹp, Lý Cảnh Hòa có hứng thú muốn đưa Lô Vãn đi cưỡi ngựa săn bắn.
Lô Vãn có bóng ma với chuyện đi săn, nhưng Lý Cảnh Hòa không cho nàng cơ hội từ chối, ông ta bắt đầu ra lệnh cho hạ nhân đi chuẩn bị. Ðể tỏ ra quan tâm đến Lô Vãn, ông ta cũng để Thịnh Tuyết Tản đi theo bảo vệ.
“Vãn Vãn đừng lo, kỹ năng cưỡi ngựa của Tiêu Thịnh Tử rất tốt, hắn nhất định sẽ không để nàng gặp chuyện không may.” Lý Cảnh Hòa nóng lòng muốn thể hiện tài năng của mình, không riêng gì Lô Vãn, ngay cả những mỹ nhân ở biệt viện khác cũng đến tham gia.
Thịnh Tuyết Tản vẫn là giữ khuôn mặt xử lý việc chung, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn Lô Vãn trong giây lát. Lý Cảnh Hòa rất yên tâm về hắn, ông ta dặn Thịnh Tuyết Tản dắt ngựa cho Dao phi nương nương.