Trọng Sinh Trở Lại Khi Mới Nhậm Chức

Chương 43

Nhìn Lê Nô đang tập trung nghiền thuốc, Lô Vãn chẳng hề quan tâm kéo hắn ngồi trên giường, Lý Cảnh Hòa vẫn lẩm bẩm trên giường, cảnh tượng có cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ.

“Sao vậy?” Thấy ánh mắt của Thịnh Tuyết Tản rong ruổi khắp phòng, Lô Vãn đặt sách xuống hỏi: “Vì có ông ta ở đây nên ngài không vui sao? Vậy chúng ta có thể chuyển ông ta ra gian ngoài.”

Thịnh Tuyết Tản không trả lời, cúi xuống hôn nàng. Tiếng nước vang lên giữa môi lưỡi hai người, Lê Nô nghe thấy tiếng động thì tự giác thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng ấy vẫn không quên đổ thuốc cho Lý Cảnh Hòa.

Tay nàng ấy hơi run cho nên lỡ đổ hơi nhiều bột thuốc, nhưng xét thấy hứng thú của chủ tử hẳn là phải đổ nhiều hơn một chút. Sau khi Lê Nô hạ tấm rèm giường xuống thì lặng lẽ rời đi.

Bàn tay Thịnh Tuyết xoa lên ngực Lô Vãn, hắn cảm thấy nhiệt độ trên tay đã tăng lên một chút rồi mới thăm dò vào y phục của nàng. Lô Vãn ngửa đầu để mặc hắn làm gì thì làm, Thịnh Tuyết Tản cởi áσ ɭóŧ của nàng ra, khiến nửa thân trên hoàn toàn trần trụi.

Thịnh Tuyết Tản ôm Lô Vãn xoay người lại, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn cúi đầu tỉ mỉ hôn từ cổ đến ngực của nàng, đầu lưỡi quét qua núʍ ѵú của nàng, khiến Lô Vãn khẽ thở hổn hển.

Lô Vãn đưa tay ra giúp Thịnh Tuyết Tản cởi y phục, nhưng lại chạm vào chuỗi hạt mình làm mất trong ngực hắn. Thịnh Tuyết Tản dùng mắt ra hiệu nàng lấy nó ra, đó là một chuỗi Phật châu.

Bởi vì khi không đeo thứ này trong cung quá dễ thấy, Lô Vãn sợ liên lụy đến Thịnh Tuyết Tản, cho nên ngày thường nàng sẽ cất vào hộp, không biết Thịnh Tuyết Tản lấy lại từ khi nào.

“Thịnh đốc chủ, ngài tặng ta chuỗi phật châu này rồi mà, vì sao ngài lại không giữ lời như vậy?” Giọng điệu của Lô Vãn oán hận.

Thịnh Tuyết Tản không quan tâm đến sự oán hận của nàng, hắn buông tay ra cầm lấy chuỗi Phật châu, nói: “Ðương nhiên đây là quà tặng cho nương nương.” Sau đó tay và phật châu cùng thăm dò vào dưới thân Lô Vãn: “Nương nương phải giúp thần bảo quan cho thật tốt.”

Ngón tay của Thịnh Tuyết Tản vê chuỗi Phật châu, cùng nhau tiến vào thân dưới của Lô Vãn. Lô Vãn kêu lên, tay siết chặt vai Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cũng không chút thương tiếc, hắn vừa khẽ cắn núʍ ѵú nàng, vừa tàn nhẫn nhét Phật châu vào trong.

“Không muốn. A.” Lô Vãn có thể cảm thấy được tay của Thịnh Tuyết Tản đang lăn những Phật châu, thỉnh thoảng lại chạm vào điểm nhạy cảm nhất, khiến nước da^ʍ chảy ra càng nhiều. “Nhưng bên dưới của nương nương đâu có nói không muốn, trái lại còn rất thích mà siết chặt lại đây này.” Ngày thường Thịnh Tuyết Tản rất ngoan ngoãn, nhưng khi ở trên giường lại rất làm bậy.

“Nương nương, từ khi còn nhỏ thần đã đeo chuỗi Phật châu này. Ngày đêm chơi đùa, trân trọng giữ gìn nó.” Thịnh Tuyết Tản vẫn đang nói chuyện bên tai Lô Vãn, nhưng Lô Vãn đã bị giày vò đến lắc eo trái phải, nàng muốn giã ra, nhưng như vậy chỉ làm cho Thịnh Tuyết Tản tiến sâu vào bên trong dễ dàng hơn.

“Ðừng mà, buông ta ra đi, A Tản.” Lô Vãn bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Bao giờ Vãn Vãn thỏa mãn, đương nhiên tha sẽ buông Vãn Vãn ra.” Thịnh Tuyết Tản thoải mái chấp nhận nụ hôn cầu xin của Lô Vãn, hắn quấn lấy đầu lưỡi của Lô Vãn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lô Vãn. “Không muốn, không muốn.” Lô Vãn càng lắc dữ dội hơn.

Thịnh Tuyết Tản hơi cong đầu ngón tay lại, tiếp tục móc chuỗi Phật châu, nhưng hai ngón tay còn lại không ngừng dùng lực, kẹp theo Phật châu cùng đâm vào trong cơ thể nàng, mỗi lần nàng cảm thấy Phật châu vào quá sâu thì Thịnh Tuyết Tản sẽ móc ra khiến nàng run rẩy từng trận, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị đưa vào chỗ sâu hơn.