Trọng Sinh Trở Lại Khi Mới Nhậm Chức

Chương 40

Bên ngoài cửa lớn, chỉ có một mình Lê Nô đang đứng canh gác, khi thấy hắn trèo tường vào nàng ấy không nói gì, chỉ mở cửa cho hắn vào.

Bên trong, Lô Vãn đã mất đi vẻ ốm yếu từ lâu, nàng nửa dựa vào giường, lật sách dưới ánh nến.

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, đặt quyển sách sang một bên.

Thịnh Tuyết Tản đi tới, đặt tay lên trán nàng. Mặc dù biết nàng đang giả vờ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ban ngày vẫn khiến trái tim hắn đột nhiên nhảy lên.

Lô Vãn cọ mặt vào tay hắn, nhiệt độ của nàng vẫn bình thường.

“Không sao, ăn chút thuốc cho nên mới nóng lên vậy thôi.” Lô Vãn an ủi, mỉm cười hỏi: “Nhưng bên trong suy kiệt là sao vậy? Trước kia ta chưa từng bị như vậy.”

Thịnh Tuyết Tản cố gắng tránh trả lời, nhưng Lô Vãn không chịu buông tha cho hắn, nàng nắm lấy tay hắn, vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay hắn: “Là lỗi của ta.” Thịnh Tuyết Tản bất lực, hắn luôn thiếu định lực, mà cũng bởi có lẽ hắn đã nếm được vị cho nên mới quấn lấy Lô Vãn không chịu buông tay.

“Nhưng ta nghĩ tâm trạng vui vẻ mới quan trọng hơn. Đốc chủ nghĩ gì?” Lô Vãn đứng lên, rất gần Thịnh Tuyết Tản.

“Không nên phóng túng quá độ.” Thịnh Tuyết Tản không nhìn nàng.

“Sau viện có suối nước nóng chảy từ núi xuống” Lô Vãn nắm lấy tay hắn: “Ngài dẫn ta đi tắm, ta cam đoan sẽ không phóng túng, được không?”

Miệng Lô Vãn quen gạt người.

Khi Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn không một mảnh vải che thân trước hồ tắm, còn quay người đến cởi y phục của hắn thì Thịnh Tuyết Tản muốn chạy cũng đã quá muộn.

Thân thể trắng nõn mềm mại của Lô Vãn sáng như ngọc dưới ánh trăng, nàng ôm eo hắn, giọng điệu quyến rũ: “Thịnh đốc chủ, dù sao chúng ta cũng đã đến đây rồi, không bằng cùng nhau hưởng thụ chút đi.”

“Ðừng phóng túng cũng không có nghĩa là không làm gì cả mà.”

Lô Vãn không vừa lòng thì không buông tha, xung quanh yên tĩnh, phía sau là một khu rừng trúc rậm rạp, hắn sợ nàng ở bên ngoài khí lạnh lâu thực sự sẽ nhiễm phong hàn. Cho nên Thịnh Tuyết Tản chỉ có thể thỏa hiệp, kéo mở đai lưng, bảo nàng bước xuống hồ.

Lô Vãn ngâm mình trong ao một lúc, nghe thấy tiếng y phục rơi xuống đất sau lưng. Nàng muốn quay lại, nhưng một cơ thể lạnh lẽo lại ôm nàng từ phía sau, từ từ trượt xuống hồ và dán sát vào nàng.

Lô Vãn vẫn đang thắc mắc không biết Thịnh Tuyết Tản định làm gì thì đột nhiên phát hiện trên đùi hắn không còn xúc cảm như xưa. Thịnh Tuyết Tản chưa bao giờ cởi nội khố trước mặt nàng, nhưng tối nay hắn lại không mặc nội khố.

“Vãn Vãn.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản hơi run rẩy.

Lô Vãn quay đầu ôm lấy hắn, lần này Thịnh Tuyết Tản không ngăn nàng quay đầu lại, nàng vòng tay ôm hắn vào trong lòng, nói: “A Tản, ta sẽ ở bên chàng mãi mãi.”

Du͙© vọиɠ chạy trốn mãnh liệt trong lòng Thịnh Tuyết Tản đã bị lời hứa hẹn của Lô Vãn xua đuổi, hắn bế Lô Vãn lên, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn tựa đầu vào vai Lô Vãn, gọi từng tiếng từng tiếng: “Vãn Vãn.”

Hắn gọi một tiếng, Lô Vãn lại đáp một tiếng. Nàng cảm thấy bụng dưới của mình chạm vào háng của Thịnh Tuyết Tản, nơi đó chỉ chừa lại một chút để đi tiểu, mặt sau phẳng lì, có thể cảm nhận được hai miệng vết thương.

Ðối với sự đυ.ng chạm vô tình của nàng, lúc đầu Thịnh Tuyết Tản cứng người lại, nhưng sau đó hắn dần thả lỏng dưới cái ôm của nàng, sau khi tâm trạng ổn định, hắn nghiêng đầu muốn hôn nàng.

Lô Vãn đương nhiên sẽ không từ chối, nàng để mặc Thịnh Tuyết Tản đòi, tay Thịnh Tuyết Tản luồn vào tóc Lô Vãn, tóc của hai người rải rác trong nước hồ, quấn lấy nhau rất khó phân biệt của ai với ai.