Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 29-1: Đương nhiên phải trả lại chứ

Đợt sau thì, còn chưa hết dư vị kɧoáı ©ảʍ, Lôi Tranh liền từ phía sau ôm chặt lấy cậu, hôn lên gáy cậu, Thúc Hàm Thanh thoải mái đến mức cắn vào cánh tay đang vắt ngang phía trước của mình, hai chân cong lên lại duỗi thẳng ra.

Dươиɠ ѵậŧ của Lôi Tranh chôn ở nơi sâu xa nhất trong cơ thể cậu, hưởng thụ sự ngậm kẹp chen đẩy vừa nóng vừa chặt của vách thịt trong huyệt ngay lúc nay, thỏa mãn thở một hơi dài, tiếp tục đánh đưa.

Tư thế này đi vào rất sâu, Thúc Hàm Thanh vừa mới cao trào một lần, lúc này là thời điểm thân thể mẫn cảm nhất, làm sao có thể chịu được sự va chạm như thế này của Lôi Tranh, cố gắng chịu đựng dương vật thô to ma sát một hồi, Thúc Hàm Thanh liền không nhịn được mà run lên cầm cập, dâʍ ŧᏂủy̠ trắng muốt trở thành chất bôi trơn, thoạt tiên còn có một đoạn ở bên ngoài, vừa cắm vừa kéo, liền cắm đến gốc, chỉ còn lại hai viên tinh hoàn căng tròn chen bên ngoài, đập vào mông, phát ra âm thanh bạch bạch.

Chờ lúc kết thúc, Lôi Tranh lại bắt đầu nghiên cứu cái mông của cậu, ngón tay trộn khuấy vang vọng, một hồi sau nói hình như có hơi sưng lên, Thúc Hàm Thanh mắc cỡ vùi mặt trong khuỷu tay, lần đầu tiên cảm thấy mình không ngất đi không phải là chuyện tốt.

Mãi đến tận khi sắc trời tối đi, Thúc Hàm Thanh ngủ chưa tới hai tiếng liền chậm rãi tỉnh dậy, ngủ trong thời gian ngắn như vậy cũng không thoải mái, ngón tay gian nan sờ sờ, trong mộng cái mông của cậu còn đang bị chịch, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ và run rẩy da dẻ hơi ửng hồng lên.

Lông mày của Thúc Hàm Thanh cau lại, bên cạnh truyền đến tiếng động nhỏ, cậu mông lung mở mắt ra, gian phòng tạch một tiếng sáng lên, cậu phát hiện mình còn đang trong l*иg ngực của Lôi Tranh.

Lôi Tranh đang cười tủm tỉm chăm chú nhìn cậu, trong đôi mắt sáng trong, không có chút buồn ngủ nào, anh tới gần liếm miệng cậu, liền bị đẩy trở về.

Mang tai của Thúc Hàm Thanh tê dại, cả người cậu bốc hơi nóng, đuôi mắt nhuốm xuân sắc, nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu, hiển nhiên Lôi Tranh càng hưng phấn.

Thúc Hàm Thanh rút ngón tay của mình ra, từ trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào oan ức, giọng nói khàn đến đáng thương: "...Anh là cầm thú à? Biến tôi thành như vậy."

Dứt lời liền quay lưng đi, Lôi Tranh đã đuổi lại đây, áp l*иg ngực vào lưng Thúc Hàm Thanh, siết chặt trên eo, thân mật chặt chẽ, Lôi Tranh tận lực dùng thanh âm lành lạnh nói ra những lời hạ lưu: "Cục cưng à, cậu rõ ràng rất thoải mái mà, thân thể của cậu thích hợp để làm tình như vậy."

Tay của Lôi Tranh xoa xoa vòng eo mềm mại đang trướng lên của Thúc Hàm Thanh, nắm chặt tay cậu, hôn một cái lên mu bàn tay của cậu, tiếp tục không biết xấu hổ nói: "Chỉ có tôi mới có thể làm cho cậu thoải mái như vậy, thằng nhóc nhà khoa học lập dị Úc Vinh Hoa chưa đủ lông đủ cánh kia, chỉ có thể lén lén lút lút, phỏng chừng đời này cũng chẳng bình làm tình là thứ gì, đá bọn họ đi, chúng ta mới là một đôi trời sinh."

Thúc Hàm Thanh: "... ..."

Cũng chỉ có Lôi Tranh mới trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ba người khác trước mặt cậu như thế, có điều giáo sư Yến và cậu lại chẳng có gì cả, cậu không biết Lôi Tranh ghen tuông cái gì.

Thúc Hàm Thanh bị Lôi Tranh đè trên giường điên cuồng làm đến nửa đêm, sau đó cơn buồn ngủ thật sự dần dần kéo đến, cuộn tròn trong l*иg ngực của Lôi Tranh chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm, Lôi Tranh mặc quần áo vào, quay đầu thì động tác cài nút bỗng dưng dừng lại, Thúc Hàm Thanh còn đang ngủ, từng tia ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chui vào, chiếu trên mái tóc đen của cậu, tô vẽ lên dấu vết xanh đỏ trên da thịt trắng nõn sau gáy.

Lôi Tranh không kìm lòng được mà vươn ngón tay đυ.ng một cái, trong giấc mộng Thúc Hàm Thanh bất an co rụt lại, anh không rụt ngón tay về, mà khom lưng xuống ngửi, quả nhiên Thúc Hàm Thanh không nhịn được mà đưa tay kéo chăn lên phủ mình lại.

Lôi Tranh phát ra tiếng cười khẽ,

Thúc Hàm Thanh từ chối việc Lôi Tranh giữ lại mà rời đi.

Lúc Thúc Hàm Thanh mặc quần áo, cái mông đều đang đau, một hơi của cậu nghẹn ở ngực, cảm thấy mình có bệnh, thở hổn hển: "Tôi biết ngay là không nên tin anh mà."

Lôi Tranh chính là lão cầm thú tâm lý biếи ŧɦái.