Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 27-3

Trên người Lôi Tranh vẫn còn mùi khói thuốc, hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào tai và sau gáy Thúc Hàm Thanh, lời nào đó vừa thốt ra khỏi miệng, Thúc Hàm Thanh liền biết đó đều là những dự định mà anh từng muốn làm.

“Nhưng hiện tại không phải kiếp trước, Lôi Tranh, tôi không muốn phải hận anh, hơn nữa tôi đã có Lân Mộ Diệp, tôi không muốn để anh ấy thất vọng.”

Trong ánh mắt Lôi Tranh lóe lên một tia mơ hồ, sau đó anh buông tay ra, đôi mắt đen láy nhìn Thúc Hàm Thanh, dường như rất giống với một con chó lớn lông xù: “Cậu thật sự không có một chút tình cảm nào với tôi sao?”

“Cậu thật sự không có cảm giác gì sao?”

Có sự ủy khuất xen lẫn với sự tổn thương trong đôi mắt đó.

Nhiệt độ hơi lạnh in ở eo lưng dần dần trở nên nóng bỏng, da thịt bị vạch ra vuốt ve, eo nhỏ của Thúc Hàm Thanh có chút mềm mại, anh cụp mắt xuống.

Lôi Tranh tiếp tục nói: “Vậy còn Úc Vinh Hoa thì sao? Nếu như cậu ta tỉnh lại, cậu có thể nói với cậu ta những lời này sao? Hay là cậu chỉ đối xử tàn nhẫn như vậy với một mình tôi?”

Đầu ngón tay có chút chai sạn lướt qua eo cậu, Thúc Hàm Thanh run rẩy nói: “... Đừng nói nữa, tôi không muốn nói chuyện này.”

“Được.”

Lôi Tranh quỳ xuống trước mặt Thúc Hàm Thanh, tự tay xỏ giày cho cậu.

Cơ thể nam nhân trước mặt giống như một cây cung, cúc áo sơ mi không cài vào, để lộ ra l*иg ngực cường tráng, trên tay cũng không có những vết thương gớm ghiếc.

Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ, làm sao cậu có thể không có một chút tình cảm nào với người đàn ông này.

Chính Lôi Tranh là người đã đưa sự thẹn thùng chưa từng trải của cậu đến thế giới người lớn chân chính này. Cậu đã từng nỗ lực đến như vậy chỉ để nhận được sự khẳng định của anh, cậu đã từng nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và tin tưởng, nhưng số phận đã lừa cậu.

Lôi Tranh nói rằng anh ấy sẽ bí mật điều tra và yêu cầu Thúc Hàm Thanh thực hiện theo cốt truyện của chủ thần mà không gây ồn ào.

Thúc Hàm Thanh gật đầu.

Sau đó Thúc Hàm Thanh đã cố gắng liên lạc với chủ thần, nhưng đều không có hồi âm.

Yến Thần Quân tiêm thuốc cho cậu, Thúc Hàm Thanh phải cởϊ áσ của cậu xuống, để lộ ra bờ vai trắng nõn vẫn còn dấu vết của Lôi Tranh, nhưng màu sắc của những đường vằn ấy đã nhạt đi rất nhiều, Lôi Tranh ở một bên khẽ cau mày, anh nhịn không được liền tiến tới kéo áo cậu lên một chút: “Cậu nhất định muốn kéo xuống như vậy sao?”

Yến Thần Quân nhìn Lôi Tranh như thể anh bị bệnh tâm thần, vì vậy Thúc Hàm Thanh cố ý đi xa hơn một chút: “Anh đứng lại đó đi.”

Sắc mặt Lôi Tranh buồn bã, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Yến Thần Quân nhẹ nhàng an ủi cậu: “Sẽ không đau lắm đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi, nếu như cảm thấy khó chịu thì cứ nói cho tôi biết.”

Thúc Hàm Thanh gật đầu.

Chuyện này vừa kết thúc, Lôi Tranh liền không đợi được nữa mà tiến lên cài cúc áo lại cho Thúc Hàm Thanh.

Sau đó Thúc Hàm Thanh liền nghe thấy một âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình.

“Đã hoàn thành nội dung cốt truyện: thử dược phẩm thí nghiệm thay cho Úc Vinh Hoa. Tiếp theo xin hãy hoàn thành nội dung cốt truyện tiếp theo: tiến lại gần Lôi Tranh và trở thành người yêu của anh ấy. Xin hãy nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, xin hãy nhanh chóng hoàn thành cốt truyện càng nhanh càng tốt.”

Sau đó mọi thứ liền yên tĩnh trở lại.

Thúc Hàm Thanh vừa đứng dậy, tiến lên hai bước, nghe chủ thần nói như vậy cậu suýt nữa vấp phải thiết bị thí nghiệm mà ngã xuống, may mà nhờ có Lôi Tranh ôm lấy cậu.

Lôi Tranh lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ, đi như thế nào cũng đều có thể ngã.”

Thúc Hàm Thanh nhìn anh, sau đó cậu nắm lấy cổ tay của Lôi Tranh: “Ừm, tôi có chuyện muốn nói với anh, bác sĩ Yến, chúng tôi đi trước đây.”

Thúc Hàm Thanh vội vàng kéo Lôi Tranh ra ngoài, Lôi Tranh nhìn xuống cổ tay đang được Thúc Hàm Thanh nắm lấy, anh không nhịn được liền quay đầu lại nhìn Yến Thần Quân rồi nở một nụ cười đắc ý.

Yến Thần Quân: “...”

⋇Tác giả có lời muốn nói:

Yến Thần Quân cầm con dao mổ lên, cặp kính của y phát sáng: y đang muốn đâm ai đó một nhát.

Mỗi ngày đều tự động viên bản thân, cố lên! Tiểu Giải, chắc chắn có thể nói rõ ràng, chắc chắn có thể nói rõ mọi chuyện!

Thỉnh cầu tiếp tục nhìn xuống.

Chủ thần cũng là một công cụ nha.

Chúc ngủ ngon.