Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, sống mũi có chút chua xót, hồn bay phách lạc theo từng hạt mưa, từ lúc tận thế đến giờ, cậu vẫn luôn ở cạnh Lân Mộ Diệp, vậy nên chưa bao giờ cậu phải ở một nơi xa lạ cả, đến khi một đôi giày lính màu đen xuất hiện, cậu ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn.
Lôi Tranh đang cầm một cây dù đen xuất hiện trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, khiến cho người khác cảm thấy bí bách, khi đó là lần thứ hai Thúc Hàm Thanh gặp Lôi Tranh, cũng chưa từng cùng anh nói chuyện, anh hỏi sao cậu lại một mình ở đây, Thúc Hàm Thanh cũng không lên tiếng đáp lại.
Lôi Tranh cũng không hỏi thêm gì, anh đưa cho cậu cây dù, lúc đó có lẽ Thúc Hàm Thanh đã bị vẻ lạnh lùng nhưng đầy dịu dàng của anh làm cho mê mụi.
Đến khi Lôi Tranh chuẩn bị rời đi, cậu liền đứng lên nhìn theo bóng lưng của anh mà nói: "Sếp Lôi, giờ tôi không có nơi nào để đi, anh có thể thu nhận tôi không? Tôi đánh nhau rất giỏi."
Lôi Tranh chỉ nói hai chữ: "Đuổi theo."
Sau đó, Thúc Hàm Thanh liền trở thành thuộc hạ của Lôi Tranh, có một ngày, bọn họ phụ trách dọn dẹp tàn tích của tang thi tại một tòa cao ốc, Thúc Hàm Thanh dẫn đội đi, khi trở lại, liền muốn nói cho Lôi Tranh biết rõ tình huống, nhưng mà anh không có ở đây, Thúc Hàm Thanh liền thức cả đêm, lúc người quay lại, thì cậu đã ngủ gục trên bàn rồi.
Lúc tỉnh lại, cậu liền phát hiện mình đang ngủ trên đùi Lôi Tranh, đùi anh rất thon dài, khớp xương kia rõ ràng đã chạm vào cổ tay cậu, Lôi Tranh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu một cái.
Thúc Hàm Thanh không dám mở mắt ra, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói kiêu ngạo của Lôi Tranh, lời nói đầy chắc nịt: "Thúc Hàm Thanh, tỉnh rồi sao, sau này đi theo tôi."
Dị năng hệ lôi khẽ chuyển động trong thân thể cậu, tựa hồ như nhắc đến kiếp trước khi chết cậu đã đau đớn thế nào.
Anh tự nhiên mở miệng nói: "Bọn họ...và cậu không giống nhau."
Lôi Tranh thả tay xuống: "Được, là tôi không có tư cách chứ gì? Nhưng mà cậu có tư cách gì với Úc Vinh Hoa, là do Lân Mộ Diệp vứt em ấy đi, em ấy cũng thật là ngu ngốt, vì một người mà dầm mưa cả đêm, nếu không phải tôi nhặt được em ấy, nói không chừng em ấy còn làm ra cái loại chuyện ngu ngốc gì."
"Nếu như cậu muốn tốt cho em ấy, vậy thì cách xa em ấy một chút, cậu cùng chó nhỏ của mình cũng cảm nhận được tình cảm của em ấy đúng không, đến khi hết thú vị liền thẳng chân đá đi, em ấy không đấu lại cậu đâu."
Thúc Hàm Thanh ngước mắt lên, cậu không hề nghĩ vậy, vì vậy sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng cũng không cách nào phản bác lại.
"Dị năng hệ lôi trên người cậu là do Yến Thần Quân làm phải không?"
Thúc Hàm Thanh nhìn anh: "Ừ."
Sắc mặt Lôi Tranh lập tức trở nên trầm xuống: "Tên Yến Thần Quân khốn kiếp, lại dùng dị năng giúp cậu sao?"
Thúc Hàm Thanh bĩnh tĩnh nhìn anh: "Tôi sẽ không cần anh, bác sĩ Yến không giống anh, luôn có mục đích của mình."
Lôi Tranh liền mắng một câu, sau đó liền bóp lấy cằm Thúc Hàm Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, cái tên đó mà là loại chính nhân quân tử tốt lành gì chứ? Cậu có biết không...bị người khác thôi miên thì chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Ánh mắt Thúc Hàm Thanh lộ ra vẻ mơ hồ.
"Thúc Hàm Thanh, cậu bị người khác dụ dỗ cưỡиɠ ɠiαи! Con mẹ nó, mấy lần tôi trợ giúp cậu, thì mục đích là gì chứ! Chỉ cần cậu cho tôi uống nước da^ʍ của cậu là được, mẹ kiếp, chỉ cần để tôi uống sạch nước da^ʍ của cậu là được rồi! Cậu tình nguyện dâng hiến cho người khác cưỡng quan, cũng không muốn cùng tôi phát sinh quan hệ chứ gi? Hận tôi đến mức đó sao! Con mẹ nó, là kiếp trước tôi đã đào mồ tổ tiên cậu lên sao!"
Sau khi Lôi Tranh giận dữ rời đi, cửa của phòng nghĩ thiếu chút nữa cũng bị anh đá bay đi, trong mắt Thúc Hàm Thanh liền xuất hiện sự nghi hoặc mơ hồ.