Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 21-2:

"Anh mang Thúc Hàm Thanh đến đây làm gì? Cậu ta cũng đâu có phụ giúp được gì."

Yến Thần Quân liền liếc anh một cái: "Sao cứ như anh biết cậu ấy sớm đã ở đây rồi nhỉ? Mà chuyện tôi mang cậu ấy đến đây thì liên quan gì đến anh chứ."

Dứt lời, Yến Thần Quân cũng rời đi, chỉ để lại mình Lôi Tranh nghiến răng kèn kẹt nhìn theo bóng lưng của anh.

Khi Thúc Hàm Thanh bị đưa đến đây, cậu được phong làm huấn luyện viên, mà ở đâu có một căn phòng, Yến Thần Quân kêu người đưa cho cậu những nhu yếu phẩm cần thiết, Thúc Hàm Thanh cũng chọn một góc sát vách tường.

Cậu vừa đặt đồ xuống không bao lâu, thì có người tiến đó, nhưng Thúc Hàm Thanh không hề nhận ra, người vừa mới tiến đến có thân hình lực lưỡng, cánh tay người đó còn to hơn bắp đùi của cậu, người đó chào hỏi Thúc Hàm Thanh: "Xin chào, tôi là Thạch Lỗi, người có dị năng hệ thổ, sau này xin được chiếu cố."

Thúc Hàm Thanh cũng lịch sự chào hỏi lại, cậu nói bản thân có dị năng hệ thủy, ánh mặt cậu dán chặt lên cánh tay của Thạch Lỗi, hai mắt liền sáng lên: "Vóc dáng của cậu thật đẹp, tôi có thể chạm vào tay cậu một cái không?"

Thạch Lỗi liền đáp ưng, Thúc Hàm Thanh đưa tay sờ cánh tay của người kia một cái, lập tức giơ ngón cái lên, quả thật là quá rắn chắc, đúng lúc này, có một người tiến vào phòng.

Úc Vinh Hoa vừa đi vào đã nhìn thấy Thúc Hàm Thanh sờ soạng tay người ta không buông, liền nói ra một tiếng cực kỳ lớn.

Thạch Lỗi liền đi qua chào hỏi, nhưng Úc Vinh Hoa lại không biết phép tắc mà coi thường người kia.

Rất nhanh cậu ta đã đi ra ngoài, Thạch Lỗi sờ đầu mình nói với Thúc Hàm Thanh: "Tên kia thât là phách lối."

Thúc Hàm Thanh không nhịn được mà giải thích với Úc Vinh Hoa: "Tính cách em ấy là vậy, em ấy còn khá nhỏ, nhưng cũng không phải là người xấu."

Thành Lỗi hỏi Thúc Hàm Thanh biết Úc Vinh Hoa sao? Cậu chỉ tùy tiện đáp một tiếng biết.

Cuối cùng, những người khác cũng đến đông đủ, có người đến đưa cho bọn họ đồng phục, cũng thông báo cho bọn họ giờ tập trung sáng mai, đột nhiên lúc chuẩn bị ngủ, Thúc Hàm Thanh thấy Úc Vinh Hoa lại đi ra ngoài.

Vậy nên, Thúc Hàm Thanh cũng đi ra ngoài theo, mới đi được mấy bước, Úc Vinh Hoa liền biến mất ngay sau khúc cua, thấy vậy, Thúc Hàm Thanh liền muốn xoay người rời đi, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Úc Vinh Hoa trực tiếp đặt cậu lên vai mình.

"Úc Vinh Hoa?!!"

Thúc Hàm Thanh đặt tay lên lưng cậu ta: "Em làm gì vậy, mau để anh xuống!"

Úc Vinh Hoa hoàn toàn không để tâm đến cậu, thân thể Thúc Hàm Thanh buộc phải đè lên vai cậu ta, bụng áp sát vào bả vai người đàn ông, cơ thể trút xuống, khiến Thúc Hàm Thanh suýt chút nữa phun luôn cơm tối vừa mới ăn ra, lúc cậu được đặt xuống, hai tay lập tức ôm bụng nhìn chằm chằm cậu ta: "Em làm gì vậy."

Úc Vinh oa: "Chuyện anh theo dõi em, em còn chưa hỏi đó."

Thúc Hàm Thanh nghe thấy tâm tình cậu ta không tốt, có chút ủ rủ nói: "Em...sau khi trở về, quan hệ giữa em và cha sao rồi? Em thấy ổn không?"

Úc Vinh Hoa im lặng hồi lâu không nói gì, nép mình nơi ánh sáng tờ mờ tối.

"Tại sao em phải nói cho anh biết?"

Úc Vinh Hoa nói xong liền rời đi.

Thúc Hàm Thanh nhìn theo bóng lưng của cậu ta, liền bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, nhiệm vụ của Lận Mộ Diệp kéo dài lâu quá, đến giờ vẫn chưa quay lại, cậu có chút nhớ hắn rồi.

Ngày thứ hai, bọn họ sớm đã tập hợp lại, mỗi ngày đều trải qua chương trình nghiêm ngặt, ban ngày thì trải qua huấn luyện, chủ yếu là huấn luyện thể chất cùng huấn luyện năng lực dị năng, Úc Vinh Hoa hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất thì rời đi luôn, còn cậu thì khác, cậu là người cuối cùng rời đi.

Bọn họ có người bên quân đội chấm điểm, dĩ nhiên không hề có ngoại lệ nào, Thúc Hàm Thanh xếp hạng cuối, cũng có người xéo sắc nói cậu làm sao có thể vào được đây, không thiếu gì người giỏi hơn cậu, Thạch Lỗi liền an ủi cậu: "Không sao, tôi cảm thấy cậu tiến bộ hơn so với mấy ngày trước rồi."