Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 18-1: Lân Mộ Diệp một lòng dịu dàng ôn nhu với cậu

Thúc Hàm Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nguồn ấm áp bên người đi rời đi, ngón tay của cậu không nhịn được rụt về, nhìn thấy Lân Mộ Diệp ở trần đang mặc quần áo, trên lưng còn có mấy vết cáo không sâu không cạn, quả thực không thể tưởng tượng trước đây hắn là một người cấm dục từ đầu đến đuôi.

Trong căn cứ chia làm khu dân thường cùng khu bên trong, tiểu đội của bọn họ bị quy về khu bên trong, thế những chỗ mới vẫn không có sưởi ấm, Thúc Hàm Thanh có chút lạnh, cậu giả vờ không nghe thấy Lân Mộ Diệp đang gọi cậu rời giường.

Lân Mộ Diệp bỗng nhiên giơ tay phũ lên chiếc chăn đang nhô lên một khối kia, không nặng không nhẹ luồn vào, đặt trên gáy cậu bóp một cái, Thúc Hàm Thanh không nhịn được nghiến răng lý sự: "Lân Mộ Diệp đem hạt châu của cậu rời đi đi, lạnh quá."

Lân Mộ Diệp phát ra tiếng cười ngắn ngủi: "Không phải hôm nay cậu phải đi tới phòng thí nghiệm sao? Tôi đưa cậu đi."

Phòng thí nghiệm trong căn cứ là căn cứ sắp xếp cho Yến Thần Quân.

Thúc Hàm Thanh ngồi dậy, Lân Mộ Diệp cầm quần áo định mặc cho cậu, đột nhiên eo liền bị Thúc Hàm Thanh vòng lấy, vùi vào trong l*иg ngực của hắn.

Tính tình Lân Mộ Diệp lạnh nhạt, nhưng trên người nóng hừng hực, trước mặt Thúc Hàm Thanh hắn mãi mãi là dáng vẻ dịu dàng săn sóc, cười sạch sẽ trong suốt, đôi mắt kia liền nhìn cậu, bất đắc dĩ nhẹ nhàng kêu một tiếng "Hàm Thanh" .

Thúc Hàm Thanh khó chịu: "Sao cậu không sợ lạnh?"

Lân Mộ Diệp mở áo khoác ra, bao lấy Thúc Hàm Thanh vào bên trong, không nhịn được cười lên, đè người trở lại hôn lên cằm của cậu, nói không rời giường liền ngủ tiếp, câu dẫn dịu dịu dàng dàng, trong đầu Thúc Hàm Thanh giao chiến một hồi.

Năm ngón tay thon dài luồn sâu vào tóc của Lân Mộ Diệp, không nhịn được nắm chặt, được đồng ý, Lân Mộ Diệp cúi đầu liếʍ láp Thúc Hàm Thanh.

Thúc Hàm Thanh vừa hững hờ đáp lại, đầu óc vừa nhanh chóng lướt qua những việc liên quan đến Yến Thần Quân.

Kiếp trước cậu gặp anh mấy lần, nhưng kiếp trước cậu còn chưa kịp đi tới tình tiết thay Úc Vinh Hoa thử nghiệm thuốc liền offline, lúc đó cậu vội vã xem xong cả quyển sách, nhảy qua hết tình tiết quan hệ giữa nhân vật chính công cùng Úc Vinh Hoa, dù sao nhìn ngang qua, có vẻ như cậu lướt qua một số thông tin trong cốt truyện, dù sao thì cậu cũng không biết nhiều về Yến Thần Quân.

Thậm chí ngay cả tại sao Úc Vinh Hoa yêu thích anh cũng không biết.

Mấy tháng trước cậu làm một giao dịch với Yến Thần Quân, cậu nói rằng cậu biết y đến căn cứ để tiến hành một thí nghiệm quan trọng, nếu như y thiếu đối tượng thí nghiệm, cậu có thể, thế nhưng điều kiện chính là y giúp cậu loại bỏ dị năng hệ lôi bám trên tinh thần lực.

Yến Thần Quân đồng ý.

Chủ thần đối với cách làm của cậu rất hài lòng, bởi vì cậu vừa hoàn thành cốt truyện chuyển đổi địa đồ, lại có thể tiếp nhận tình tiết thay Úc Vinh Hoa thử nghiệm thuốc, nó như một giám thị bảo đảm cho Thúc Hàm Thanh đi theo các đầu mối chính một cách đâu vào đấy, hơn nữa sẽ không đem bí mật thế giới bọn họ là trong một quyển sách nói ra.

Có điều Thúc Hàm Thanh nghĩ, cậu không phải là con rối hình người, cậu là vi-rút.

Lại một lần nữa cậu bị ép tới gần vận mệnh đã được sắp xếp, khi Lân Mộ Diệp dễ dàng được căn cứ tiếp nhận, cậu liền biết trong quá khứ mình đã làm sai quá nhiều, sau lưng có hai bàn tay chuyển động trục lăn của thế giới, cậu trốn không thoát, nếu không thể rời xa, vậy thì tiến về phía trước.

Lân Mộ Diệp không rõ ràng suy nghĩ của Thúc Hàm Thanh, hắn chỉ biết người dưới thân mình không biết đang nghĩ gì, ở tình huống như vậy rồi mà còn thất thần.

Cậu đang suy nghĩ gì vậy.

Lân Mộ Diệp mím môi, môi lưỡi đảo qua xương quai xanh của cậu, trêu chọc như vậy, động tác trêu đùa mυ'ŧ đến Thúc Hàm Thanh tê tê dại dại, cả người khô nóng, một lần nữa chủ động dính sát vào người Lân Mộ Diệp.

Lân Mộ Diệp cảm nhận được cậu đang qua loa, giọng nói mang theo chút ấm ức: "Hàm Thanh, vừa nãy cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Cậu còn đang nghĩ đến Úc Vinh Hoa sao?

Hay là nhanh như vậy đã chán rồi?

Thúc Hàm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy đáy mắt hắn âm u, Lân Mộ Diệp có đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mi trên dưới nhẹ nhàng chớp, mang theo chút nghi hoặc, cậu đến gần hôn Lân Mộ Diệp một hồi, động viên nói: "Không nghĩ gì cả."

Cậu vẫn rất yêu thích người này, cho dù có một ngày Lân Mộ Diệp tỉnh lại cũng sẽ coi cậu như một người xa lạ.