Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 16-3: Ba ngày đếm ngược loại bỏ

Thúc Hàm Thanh chặn Lân Mộ Diệp ở phía sau: “Vinh Hoa, cậu bình tĩnh lại một chút, hôm nay… Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi…”

Thúc Hàm Thanh còn chưa nói hết, Úc Vinh Hoa đã chạy ra ngoài, Lân Mộ Diệp giãy giụa ở phía sau kêu một tiếng “Hàm Thanh”.

Thúc Hàm Thanh quay đầu lại, cậu vội vã đỡ Lân Mộ Diệp dậy, cầm khăn mặt cầm máu ở vầng trán cho hắn, sau đó bảo đám người Vân Ánh chăm sóc cho hắn trước. Lân Mộ Diệp kéo tay cậu, trong ánh mắt mang theo tia giữ lại nhưng Thúc Hàm Thanh lại rút tay về, bảo hắn xử lý vết thương trước đã, sau đó cũng chạy ra ngoài.

Úc Vinh Hoa trốn cực nhanh, Thúc Hàm Thanh đuổi theo rất lâu, trên trời bắt đầu tí tách tí tách rơi những hạt mưa nhỏ.

Thúc Hàm Thanh vất vả đuổi theo Úc Vinh Hoa, thở hồng hộc kéo cổ tay cậu ta: “... Vinh Hoa, cậu bình tĩnh một chút.”

Úc Vinh Hoa quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt là hỗn hợp nước mắt và vết máu, Thúc Hàm Thanh vừa đinh duỗi tay chạm vào lại bị Úc Vinh Hoa tránh né, cậu ta tức giận nói: “Anh đừng động vào tôi!”

Bàn tay duỗi ra của Thúc Hàm Thanh dừng lại trên không trung: “Vinh Hoa, rất xin lỗi… Không phải tôi cố ý muốn đả thương cậu…”

Úc Vinh Hoa trầm mặc, rất lâu sau cậu ta mới nói: “Là hắn ép buộc anh, đúng không?”

Thúc Hàm Thanh sững sờ.

“Anh nói đi, là tên khốn kiếp kia ép buộc anh đúng không!”

Trong giọng nói của Úc Vinh Hoa đều mang theo tiếng khóc nức nở, Thúc Hàm Thanh biết rõ cậu ta hi vọng mình trả lời là “đúng”, như vậy mọi chuyện lập tức có thể phân rõ giới hạn với cậu.

Giọng nói của Thúc Hàm Thanh tàn nhẫn hơn bất cứ lúc nào: “Không phải, là tôi tự nguyện.”

Úc Vinh Hoa tức giận đến mức hít thở dồn dập, mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, cậu ta đột nhiên nắm lấy vai Thúc Hàm Thanh lớn tiếng chất vấn: “Vì sao! Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy!”

Thúc Hàm Thanh: “... Rất xin lỗi…”

“Tôi biết, tôi biết anh vẫn luôn thích hắn, anh thích hắn rất nhiều năm rồi, nhưng tôi, nhưng tôi có chỗ nào không sánh được bằng hắn chứ? Cái gì tôi cũng bằng lòng cho anh, tôi đối với anh tốt như vậy, nhưng hắn thì sao, căn bản không coi anh ra gì, là hắn thấy tôi cướp anh đi nên hắn ghen ghét, nến mới muốn đối nghịch với tôi đến cùng! Anh còn vì bảo vệ hắn mà làm tôi bị thương.”

“Anh nói đi, anh là bị hắn ép buộc! Anh căn bản không muốn có đúng không, bây giờ tôi lập tức trở về gϊếŧ hắn giúp anh!”

Thúc Hàm Thanh lắc đầu: “... Tôi không phải.”

Ánh mắt Úc Vinh Hoa đỏ như máu, nói không biết lựa lời: “Hắn đều không để ý tới anh! Anh còn muốn dán đến để hắn cᏂị©Ꮒ! Thúc Hàm Thanh, anh quá hèn hạ!”

Úc Vinh Hoa dứt lời, Thúc Hàm Thanh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, lộ ra một nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, tôi rất hèn hạ, hắn ngoắc ngoắc tay gọi tới là tôi sẽ lập tức đi tới, tôi thích hắn rất nhiều năm rồi, gần như đã khắc vào xương tủy rồi.”

Úc Vinh Hoa buông tay ra, cậu ta nghiến răng rất chặt, như là duy trì lấy điểm lý trí cuối cùng: “Được, vậy chúng ta chia tay, anh đi tìm hắn đi, anh cũng nhìn xem hắn đối xử với anh thế nào.”

Thúc Hàm Thanh nhàn nhạt nhìn cậu ta: “Dường như cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói rằng chúng ta hãy ở cùng một chỗ đi?”

Úc Vinh Hoa bình tĩnh nhìn Thúc Hàm Thanh, đúng vậy, bọn họ hôn môi, lên giường, thân thiết, thế nhưng cho tới bây giờ Thúc Hàm Thanh vẫn chưa từng nói quan hệ của bọn họ là gì.

“Được, Thúc Hàm Thanh, anh rất giỏi! Tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”

Thúc Hàm Thanh nhếch nhác trở về phòng của mình, toàn thân cậu đều ướt đẫm, ngã trên giường, đột nhiên nhìn thấy một cái ô ở góc tường, đó là do Úc Vinh Hoa mua. Lần trước bởi vì không có ô đi tới đón cậu ta, một mình ngồi ở trên bậc thang chờ cậu ta nên sau đó cậu ta lập tức mua cái ô này, còn nói sau này mỗi lần trời mưa cậu ta cũng sẽ tới đón cậu.

Cậu che mắt.

Chấm dứt ở đây đi.

Lúc ban đầu Thúc Hàm Thanh còn có thể khoan nhượng Úc Vinh Hoa đến bên cạnh cậu, chỉ là muốn mượn tay cậu ta để trả thù mà thôi. Cậu không ngờ Úc Vinh Hoa thật sự thích mình, lúc lần đầu tiên phát hiện, cậu cảm thấy nghi ngờ và không thể tưởng tượng nổi.

Sao Úc Vinh Hoa có thể thích cậu chứ.

Vốn dĩ cậu định hoàn toàn cách xa những người này, thế nhưng ánh mắt Úc Vinh Hoa nhìn cậu khiến cậu nảy ra ý đồ xấu.

Cậu cho rằng tất cả nguyên nhân khiến mình khổ sở đều vì Úc Vinh Hoa, sau đó cậu muốn người khác nếu như muốn đi cùng cậu thì trước đó sẽ phải chịu những khổ sở không thể chịu nổi.

Cậu cho rằng cậu vẫn sẽ luôn rất ghét Úc Vinh Hoa, đối với cậu ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, có thể trả thù mọi người dễ dàng như ăn bánh, sau đó bản thân mình lại một cước đá người ta đi.

Nhưng vừa rồi lúc cậu nhìn thấy Úc Vinh Hoa rơi nước mắt, cậu đột nhiên nhận ra được rằng dường như bản thân thật sự thích cậu ta.

Úc Vinh Hoa nhiệt liệt thuần túy, giống như toàn bộ thế giới đều chỉ chứa một mình cậu, cậu không xứng với điều này.

Trong hư không, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói giống điện thoại vang lên.

… Trước mắt chỉ xác nhận một nhóm nhân vật có dữ liệu dị thường, một nhóm nhân vật có dữ liệu dị thường, có loại bỏ dữ liệu dị thường không, có loại bỏ dữ liệu dị thường không.

… Đồng ý loại bỏ.

… Ba ngày đếm ngược loại bỏ, ba ngày đếm ngược loại bỏ.