Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 12-2: Ông chú đó sao lại nhìn lén anh?

Lôi Tranh đột nhiên đưa tay cướp súng trên tay cậu đi, sau đó nắm lấy ngón tay cậu đặt lên súng, nhanh chóng nâng nó lên, lưng của Thúc Hàm Thanh càng nóng hơn bao giờ hết, nhưng cậu cũng không tránh nó, chỉ thấy cậu theo động tác của Lôi Tranh mà dùng ngón tay nhanh chóng bóp cò, nhắm về phía cách đó không xa mà bắn.

Chỉ nghe đùng đùng hai tiếng, cánh tay cậu không chút đề phòng mà bị độ giật của súng làm cho tê dại, dán chặt lên l*иg ngực của Lôi Tranh, Thúc Hàm Thanh có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc của anh.

Thúc Hàm Thanh liền nhanh chóng phản ứng trốn tránh cái ôm của Lôi Tranh.

"Bây giờ sao rồi?"

Thúc Hàm Thanh liền xoa xoa cổ tay đã tê dại, đưa súng đến trước mặt Lôi Tranh, lạnh lùng nói: "Không quen, trả lại cho anh."

Lôi Tranh nhìn những ngón tay của cậu đang cầm lấy súng, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu: "Mặc dù có chút nặng, nhưng có thể đề phòng lúc dị năng bị tiêu hao hết, ở trong đội ngũ của tôi thì xin vui lòng tuân thủ nguyên tắc."

Thúc Hàm Thanh lập tức á khẩu.

Dứt lời, anh liền đi về một hướng khác, lúc đi ngang qua Thúc Hàm Thanh, anh cũng không quên nhếch khóe miệng để lộ ra nụ cười khinh bỉ, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Lúc mười tuổi, tôi đã dùng súng để làm đồ chơi rồi."

Ý là Thúc Hàm Thanh không thể qua mặt được anh đâu.

Thúc Hàm Thanh nhìn theo bóng lưng của Lôi Tranh, cậu nhíu mày một cái, cậu biết dùng súng thật, nhưng mà là do chính Lôi Tranh dạy chứ đâu.

Cậu không chỉ biết dùng, mà còn dùng rất tốt.

Khi đó Lôi Tranh dùng một miếng vải đen che mắt cậu lại, nói vào bên tai cậu những điều cần thiết một lần, chỉnh sửa tư thế cho cậu một chút, để cậu ghi nhớ từng thứ một cách chính xác nhất, nếu như có sai sót, Lôi Tranh sẽ dùng giọng điệu tiếc nuối mà đem cậu đè xuống sân bắn, sau đó liền trường phạt cậu, tiếp đến lại ôm cậu ngồi lên đùi anh, nói là thưởng cho bản thân.

Nói chung là một tên đạo mạo đầy háo sắc.

Úc Vinh Hoa đi đến, Thúc Hàm Thanh liền đưa súng cho cậu ta: "Tôi không cần thứ này."

Úc Vinh Hoa liền thuận tay nhận lấy, quay đầu nhìn một cái, nói một câu không rõ ý: "Ông chú đó sao lại nhìn lén anh?"

Ông chú đó chính là Lôi Tranh.

Trong sách từng nói, Lôi Tranh thật ra là con trai của bạn thân mẹ Úc Vinh Hoa, vào ngày tận thế, mẹ Úc Vinh Hoa qua đời, cậu ta liền một mình lưu lạc bên ngoài, Lôi Tranh và cậu ta khi còn nhỏ đã từng gặp mặt, và anh cũng thường hay trêu chọc đứa em nhỏ này, kết quả là khi gặp lại Lôi Tranh liền ưu tư về Úc Vinh Hoa.

Anh lớn hơn Úc Vinh Hoa chừng mười tuổi, vậy nên Úc Vinh Hoa có thể gọi anh là ông chú.

Nhưng Thúc Hàm Thanh không đáp lại lời của cậu ta, nói lát nữa sẽ để cho cậu ta hành động, và nhớ đi theo cậu, đừng có chạy lung tung.

Úc Vinh Hoa cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, tinh thần đầy phấn chấn nói: "Em khẳng định sẽ không rời anh nữa biết, chờ đến khi đó em sẽ cho anh thật nhiều tinh thạch."

Thúc Hàm Thanh phát hiện cậu ta đã cao hơn rồi, cậu liền khoác tay lên vai Úc Vinh Hoa mà nhéo một cái, ngữ điều đầy phức tạp: "Đừng có lấy nhiều quá, anh không cầm hết được."

Úc Vinh Hoa đắc ý rung đùi nói: "Được."

Vân Ánh ở bên này nhìn hai người thân thiết ôm hôn, nhìn cảnh đội mình đầy chán chường, một khung cảnh vô cùng ảm đậm, cô liền thở dài một cái.

Tiểu đội của của bọn họ được Lôi Tranh chia làm ba để tiến lên lầu, lúc bọn họ tiến gần đến vị trí, thì một lượng lớn tang thi đang tụ tập lập tức nhắm vào bọn họ, chúng rất đông, chắc là người dân trước kia ở nơi này.

Tề Trác dùng gần nửa quả núi chặn đường chúng lại, Úc Vinh Hoa liền điều khiển dây leo làm thành một bức tường ngăn chặn đám tang thi lại, mới có thể qua được cửa, nhưng cậu ta không thể ngăn chặn đám tang thi lại quá lâu.

Nơi này cũng không có quá nhiều lầu, nhiều nhất chỉ có bảy tầng, Thúc Hàm Thanh kéo Úc Vinh Hoa chạy sang bên trái, cậu nghĩ đến cách nhanh nhất để cứu Yến Thần Quân, nếu không đám tang thi này mà phá được cửa thì phiền lắm.

Lân Mộ Diệp cũng đi theo bọn họ, Lôi Tranh chuẩn bị cho người đi sang một tòa nhà khác, Thúc Hàm Thanh đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: "Tìm chỗ này trước đi, nắm chắc thời gian, người đó có thể ở chỗ này, chúng ta nên tiết kiệm thời gian, nếu không chốc nữa tang thi xông vào thì thật sự rất phiền toái."

Lôi Tránh: "Sao cậu chắc người đó sẽ ở đây? Đây không phải là trò đùa đâu."

Thúc Hàm Thanh mím môi, cậu biết người đàn ông này cực kỳ cố chấp.

"Vậy nếu đây không phải là trò đùa thì sao?"

Lôi Tranh liền nhìn cậu mấy lần, sau đó liền dứt khoát cho người đi tìm kiếm tòa nhà bên trái.

Thúc Hàm Thanh liền sửng sốt một chút.

Tiểu đội của bọn họ đi lên lầu ba, Lôi Tranh dẫn người lục soát từ hầm để xe lên, thang máy sớm đã không thể dùng nữa, tiểu đội của bọn họ liền chia ra hai lầu trên đường đi, Lân Mộ Diệp dùng sự tỉnh táo của mình phân cho Úc Vinh Hoa vào một đội khác: "Úc Vinh Hoa đi cùng Vân Ánh, Hàm Thanh đi với tôi, tiếp thêm sức mạnh."

Úc Vinh Hoa lại bày ra vẻ mặt tôi biết anh đang muốn làm trò khỉ gì, cậu ta cầm lấy tay Thúc Hàm Thanh: "Vân Ánh chúng ta đi nào."

Lân Mộ Diệp nói: "Từ trước đến giờ cậu chỉ lo xông về phía trước, tự mình chiến đấu, căn bản không biết lo lắng cho người khác, nếu như bọn họ bị thương thì cậu phải làm sao?"

Úc Vinh Hoa cũng không hề phục: "Vậy anh có thể làm tốt hơn sao? Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh dám nói anh không đặt tâm tư vào chuyện này không?"

Lân Mộ Diệp bình tĩnh nói: "Tôi là đội trưởng, tôi luôn đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu."

Xung quanh hai người tràn ngập mùi bom đạn.

Vân Ánh vội vàng đẩy Thúc Hàm Thanh một cái: "Anh Thúc, anh nói đi, anh sẽ đi với ai?"

Thúc Hàm Thanh liền giơ tay Úc Vinh Hoa lên cao: "Vân Ánh chúng ta đi thôi."