Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 11-1: Không cho phép dùng dây leo lúc làm "chuyện đó"

Cả đội đã lên đường được hai giờ, bọn họ đã hoàn toàn cách xa khu an toàn, ở thời kỳ cuối thiết bị dẫn đường cũng không hề có nhiều lắm, trước kia Thúc Hàm Thanh đã từng một nhiệm vụ dì xét địa hình, cậu cầm lấy máy chơi game và hoàn thành công việc thường ngày, sau đó bắt đầu hành động câu cá, chính xác là động tác đầy máy móc, có cá mắc câu, tiếp đến cậu lại lặp lại một vòng lặp câu cá.

Úc Vinh Hoa nằm trên người Thúc Hàm Thanh, ánh mắt dán chặt vào hành động của cậu, ngón tay vô ý đặt lên cổ tay cậu, khoảng thời gian này bọn họ liên tục ở cùng nhau, thân thể cũng đã giao hòa với nhau nên giữa bọn họ cũng đã tiếp nạp đối phương, thậm chí còn có chút gì đó hưởng thụ.

Đột nhiên có một tiểu đội tang thi cản đường bọn họ, đội quân lập tức chĩa súng xử lý tiểu đội kia, bởi vì có âm thanh phát ra, lập tức thu hút tang thi ở xung quanh đó đuổi đến, ít nhất cũng có hơn mấy chục con, tất cả đều đang gào thét mà xông về phía đoàn xe.

Úc Vinh Hoa bước xuống xe, cậu ta có chút hưng phấn, từ dưới đất xuất hiện tầng tầng lớp lớp dây leo trói chặt lấy chân lũ tang thi, sau đó lại treo chúng lên, những sợi dây leo hệt như những con thú cắn xé đám tang thi, xá© ŧᏂịŧ nát tan, cuối cùng chỉ còn những khối tinh thạch rơi xuống đất, nhưng đội viên khác cũng xuống xe, thấy cảnh máu thịt lẫn lộn liền nhất thời không biết đặt chân ở đâu.

Vân Ánh lại thấy có chút khoa trương: "Tiểu Vinh! Cậu không thể kéo chúng ra xa rồi xử lý sao? Cậu thấy mùi này dễ ngửi lắm sao!"

Úc Vinh Hoa điều khiển dây leo thu thập tinh thạch, Tang Mại cùng những người khác đi đến bên cạnh Thúc Hàm Thanh, ra lệnh cho cậu ta không được tham chiến nữa.

Úc Vinh Hoa không cam lòng nói: "Chính là bọn họ sợ em cướp hết tinh thạch, Hàm Thanh, cho anh này."

Úc Vinh Hoa mang số tinh thạch trong tay đưa cho Thúc Hàm Thanh.

Thúc Hàm Thanh ném ra vài quả cầu nước rửa đi vết tích dơ bẩn dưới đất, thuận tiện xử luôn con tang thi đang to miệng mà gào thét ở cách đó không xa, cậu liền do dự nói: "Sau này lúc làm chuyện đó, anh không không cho phép cậu dùng đám dây leo đó chạm vào anh."

Úc Vinh Hoa liền ủy khuất nói: "Tại sao?"

Thúc Hàm Thanh rút dao ra để lấy tinh thạch, tay cậu trong nháy mắt cũng trở nên sạch sẽ, cậu đối mắt với Úc Vinh Hoa: "Tuyệt đối không cho phép."

Đột nhiên có vài sợi dây leo xuất hiện trước mặt Thúc Hàm Thanh, kích thước nào cũng có, màu sắc rất đậm, xung quanh còn mọc những bông hoa trắng nho nhỏ, cậu có thể nhìn ra trên đám thực vật này xuất hiện hai chữ nịnh hót.

Úc Vinh Hoa nói: "Bọn chúng rất sạch sẽ, lúc bình thường cũng tự thanh tẩy mình."

Thúc Hàm Thanh đưa tay lên sờ lúc bọn chúng đang phun nước, những sợi dây leo được cậu chạm vào càng nở hoa rực rỡ hơn.

Úc Vin Hoa liền chỉ tay vào sợi dây leo cường tráng nhất: "Đây là tiểu Hắc, chính là người đặc biệt phụ trách đánh nhau, rất hung hăng, còn có tiểu Lam, là sợi dây leo hung dữ thứ hai, đây là tiểu Hồng, nó rất non nớt, là sợi dây leo sạch sẽ nhất..."

Không biết tại sao Úc Vinh Hoa lại bày ra dáng vẻ mắc cỡ thường ngày.

Thúc Hàm Thanh liền ngăn cậu ta nói tiếp.

Đám tang thi vây xung quanh bọn họ cũng từng chút biến thành cổ thi thể không thể cử động nữa, vốn có một đội quân đang bắn súng ở phía trước cũng bị một âm thanh kêu ngừng lại.

Thanh âm kia lạnh lùng cao ngạo, trầm thấp, còn mang chút gì đó kỳ quái.

"Tất cả mọi người lên xe, tiếp tục lên đường."

Thúc Hàm Thanh quay đầu lại nhìn thấy Lôi Tranh đang đứng ở đó, sau lưng cậu liền không nhịn được mà nóng lên, anh mặc bộ đồng phục màu đen, thu hút vô số ánh mắt nhìn lên người anh, mà bên cạnh anh có một cô gái xinh đẹp cuốn hút, da trắng môi đỏ, cô gái đầy quyến rũ, mặc trên người bộ quần áo có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng, chính là người phụ nữ đã dẫn dắt Thúc Hàm Thanh ngày trước, cô gái tựa như cũng nhìn thấy Thúc Hàm Thanh, nở một nụ cười với cậu.

Úc Vinh Hoa đưa tay chặn tầm mắt của Thúc Hàm Thanh lại.

Thúc Hàm Thanh: "...Em làm gì vậy?"

"Mắt anh đang nhìn loạn."

Thúc Hàm Thanh: "..."

Mà cách đó không xa Lân Mộ Diệp cũng đang nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng.

Thúc Hàm Thanh liền nhớ lại một chú, trước kia bên cạnh Lôi Tranh có xuất hiện hay không, xem ra là không có, có lẽ là sau này Lôi Tranh mới xuất hiện, chứ trước kia không có ai như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi, hiện tại và kiếp trước không hề giống nhau.