Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 3-3: Ăn giấm đến nghẹn

Thiếu niên nằm dưới cũng muốn hét ầm lên: "Đâm vào cái lỗ nhỏ của em, côn ŧᏂịŧ của anh, um thật là lớn quá, mau phá nát cái lỗ nhỏ của em nào!"

Thúc Hàm Thanh: "..." Quá ồn ào rồi.

Lúc Thúc Hàm Thanh cùng Úc Vinh Hoa trở về, hai người một trước một sau mà quay về chỗ lúc này, Tang Mại vừa nhìn thấy lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Cảm tạ trời đất, hai người rốt cuộc cũng về rồi, đội trưởng đã tìm hai người khắp nơi đó."

Cách đó không xa Lân Mộ Diệp cũng từ bên ngoài tiến vào, chủ thần lập tức gào thét cậu mau chóng đẩy nhanh tình tiết.

Thúc Hàm Thanh lập tức nói: "Quần áo của tôi đâu? Nhanh trả lại quần áo cho tôi, lát nữa còn phải mua cho tôi một cái mới."

"...Tôi vẫn còn chưa tắm mà?"

Thúc Hàm Thanh cảm thấy tên nhóc này quả thật không lễ phép tí nào, bản thân tốt bụng cho cậu ta mượn, sao cậu ta lại không biết điều chứ: "Có là gì đi nữa, thì cũng mau trả tôi đi."

Úc Vinh Hoa nhìn cậu một cái liền rời đi.

Lân Mộ Diệp quan sát tổng quát người Thúc Hàm Thanh một cái, rồi mới nhìn sang Úc Vinh Hoa: "Hai người không sao chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi vừa mới đi một chút đã thấy cảnh loạn rồi, mà tìm khắp nơi cũng không thấy hai người."

Thúc Hàm Thanh biết hắn đang muốn hỏi Úc Vinh Hoa: "Chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ, yên tâm, chúng tôi vẫn không chưa chịu thiệt đâu."

Tang Mại tự giác nhường lại không gian cho hai người.

Lân Mộ Diệp liền nói: "Đúng rồi, Hàm Thanh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Gần đây tôi cảm thấy cậu hơi lạ."

Thúc Hàm Thanh mở cửa phòng, tháo giày ra: "Xin lỗi, nhà không có ghế, anh cứ ngồi lên giường đi."

Sau khi Lân Mộ Diệp nhìn thấy cậu bước đi, rõ ràng căn phòng này bày biện rất tùy ý, hắn liền cầm từ trong tủ giày ra một đôi dép đi trong nhà, đặt dưới chân Thúc Hàm Thanh: "Thường xuyên đi chân đất không tốt đâu."

Thúc Hàm Thanh tựa hồ sửng sốt một chút: "Suýt chút nữa quên mất, tôi thấy đi chân trần vẫn thoải mái hơn."

Lân Mộ Diệp thoáng chút luống cuống, hắn ngồi xuống giường, dáng vẻ hệt như một con chó to làm gì đó sai, bả vai có chút run lên, hắn nhìn Thúc Hàm Thanh kéo cửa sổ ra, rồi lại nhìn thấy phía đối diện có máy game, thấy cậu đang thu hoạch củ cải trắng cùng củ cà rốt, xem ra là cậu mới mua.

"Tích phân của cậu còn bao nhiêu?"

Thúc Hàm Thanh: "Hết thì tôi sẽ tự đi kiếm, sẽ không làm phiền anh."

"Tôi không có ý đó, Hàm Thanh, cậu còn giận tôi sao?"

"Không có."

"Xin lỗi, tôi dọn ra ngoài không hỏi ý kiến cậu, là do chủ quan của tôi, tôi không biết cậu có thể hiểu hay không, thật sự đối với cậu tôi không có cảm xúc nào khác..."

Chủ thần: "Mau mau mau! Vinh Hoa đang tới."

Thúc Hàm Thanh ném máy game qua một bên, cậu ngồi xuống bên cạnh Lân Mộ Diệp, sau đó liền ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn một cái, kiên định nói: "Tôi hiểu mà."

Thân thể Lân Mộ Diệp lập tức trở nên cứng đờ: "...Cậu thật sự hiểu sao?"

Thúc Hàm Thanh liền "ừ" một tiếng, nghiêm túc nói: "Đi đi, làm chuyện anh muốn làm, tôi hiểu mà, cũng không hề giận, coi như là bạn thân nhiều năm, tôi sẽ ủng hộ anh, cho nên anh cũng không cần lo lắng cho tôi."

Anh mau cùng Úc Vinh Hoa tương thân tương ái, để tôi còn nhanh hoàn thành tình tiết nữa.

Lân Mộ Diệp cũng đưa tay ôm lại cậu, nói câu cảm ơn, mặt Thúc Hàm Thanh bị buộc chôn vào vai của hắn, cậu chớp mắt một cái: "...Phản ứng của Vinh Hoa sao rồi?"

Chủ thần: "Giống như là tức giận bỏ đi rồi."

Thúc Hàm Thanh cảm thấy như vậy là tốt rồi, vừa định đẩy Lân Mộ Diệp ra, nhưng làm sao cũng không đẩy ra được.

...Quyển sách này có chút không đúng, sao chỉ có cậu là người bình thường, ngay cả Úc Vinh Hoa còn mạnh hơn cậu nữa.

Sau khi trở về, Úc Vinh Hoa nhìn quần áo trong tay mình, lại nhớ đến hình ảnh kì cục trước đó, hai người đàn ông quấn lấy nhau, côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông có dáng vóc cao lớn ra ra vào vào bên trong người đàn ông còn lại, người đàn ông bên dưới còn thoải mái phát ra tiếng rêи ɾỉ nửa, người đó cũng không có chút phản kháng nào mà còn nghênh hợp, người đàn ông vóc dáng cao lớn cũng thoải mái thô bạo tiến vào, côn ŧᏂịŧ to lớn khiến cho l*иg ngực người đàn ông bên dưới không ngừng phập phồng, thậm chí là thân thể còn thoáng chút run lên.

Khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông bên dưới cũng ửng đỏ lên, lại nghĩ đến hình ảnh Thúc Hàm Thanh ôm Lân Mộ Diệp, trong lòng cậu ta không khỏi cảm thấy khó chịu, cậu ta cúi đầu, đem mặt vùi vào bộ quần áo kia, hung hăng ngửi mùi hương trên đó.