Thúc Hàm Thanh đầy mệt mỏi, đến quầy bar gọi một ly rượu, sau đó liếc nhìn về phía hai người ở cách đó không xa, không biết họ đang nói gì, sao không mau chóng tiến triển đi chứ?
Cậu thử ly rượu Peach Kiss mà bartender đã đề cử cho mình, Thúc Hàm Thanh cũng không quên khen rượu này uống thật ngon, nhưng sau đó đầu óc lập tức trở nên choáng váng.
Thúc Hàm Thanh gục đầu xuống, bartender nâng tay cầm bông hoa lan lên, lo lắng hỏi: "Thưa ngài, tôi đã nói với ngài là loại rượu này sẽ có tác dụng khá chậm, nhưng thật sự rất mạnh."
Thúc Hàm Thanh đột nhiên dùng tay nâng đầu lên: "...Tôi ổn, lúc này tôi chỉ cảm thấy có hơi choáng váng mà thôi, không tin sao? Tôi có thể đi một đường thẳng này."
Sau đó cậu liền đứng dậy chỉ chỉ về phía chỗ hai người kia, Lân Mộ Diệp đã đi toilet, trước khi đi hắn cũng không quên nhìn cậu lấy một cái, tửu lượng của cậu có chút thấp, Úc Vinh Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, bên cạnh cậu còn có mấy thiếu niên.
Mấy thiếu niên kia vốn chỉ muốn giở trò với phụ nữ, trêu ghẹo họ một chút, thấy cậu ngồi một góc, một người trong số đó liền để lộ nụ cười tà da^ʍ: "Sao vậy? Anh có muốn gia nhập với chúng tôi không?"
Dứt lời, liền có một cái tay hướng về phía cổ áo của cậu, Thúc Hàm Thanh cũng không tránh, cậu híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, tựa hồ như đang quan sát người đó, nhận thấy đây là người lạ, nhưng giọng nói cậu lại có chút vô tội: "...Cởi nút áo của tôi, động tác của cậu có thể nhẹ nhàng hơn được không?"
Người nọ liền có chút sững sờ, ngay sau đó liền đặt tay lên đùi của Thúc Hàm Thanh: "Anh thật thú vị quá đi, tôi đảm bảo một chút nữa động tác của tôi sẽ rất nhẹ nhàng, đủ để cho anh thoải mái đến mức hét chói tai."
Úc Vinh Hoa cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa.
Cũng không bao lâu, thiếu niên đang đè lên người Thúc Hàm Thanh liền bị đánh ngã xuống.
"Tên điên nào đây? Mày có biết tao là ai không? Cẩn thận tao sẽ khiến mày, a đau, đừng, mày a a a----"
Người nọ kêu rên đầy đau đớn, tay bị giẫm trên bàn, người đó bị đau đến mức kêu loạn lên, hốc mắt cũng đỏ bừng, không ngừng lớn tiếng mắng người.
"Con mẹ mày....á-----"
Tiếng mắng người đã kéo ý thức của Thúc Hàm Thanh quay lại, cậu nhìn hình ảnh trước mặt, là Úc Vinh Hoa đang đánh người, sao tối nay lại có thể xảy ra chuyện nữa chứ, vì vậy cậu iền đứng lên, gọi tên Úc Vinh Hoa, nhưng cậu ta căn bản không nghe thấy, Thúc Hàm Thanh thấy ngày càng có nhiều người tụ lại, cậu vội vàng kéo lấy tay cậu ta mà tách đám đông chạy ra ngoài.
Không biết đã chạy bao xa, lúc này cậu mới thả lỏng ra.
Thúc Hàm Thanh đã tỉnh rượu rồi, cậu thở hổn hển kéo người đi vào một khu bỏ hoang gần đó, cậu ngồi trên ghế gỗ, thở hổn hển nhìn Úc Vinh Hoa, sau đó cũng vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "...Nghỉ một lát đi."
Úc Vinh Hoa trầm mặc ngồi bên cạnh cậu, hai người không nói lời nào với nhau.
Thúc Hàm Thanh không cách nào hiểu được tại sao Úc Vinh Hoa lại cứu mình, cậu quả thực không muốn có chút quan hệ nào với cậu ta cả, sau khi nói một tiếng cảm ơn, thì sự yên lặng cũng lần nữa bao trùm lên hai người.
Ngay lúc này đi, cách đó không xa truyền đến thanh âm đầy ám muội, còn có tiếng "Um a ha" kêu lên đầy dâʍ ɭσạи, hơn nữa còn là giọng nam, tim Thúc Hàm Thanh lập tức nảy lên một cái, ở nơi này mà cũng làm loạn chuyện đó, không phải là quá tùy tiện sao.
Úc Vinh Hoa đột nhiên mở miệng: "Đây là thanh âm gì?"
Thúc Hàm Thanh chớp mắt một cái, không phải là cảm giác chột dạ, mà là cậu thấy được sự thuần khiết trong ánh mắt của Úc Vinh Hoa.
Đùa à, nhân vật chính trong văn NP lần đầu tiên tiếp xúc với loại chuyện này không nên làm cùng cậu chứ.
Cậu theo bản năng hạ thấp giọng: "...Bọn họ hẳn đang bận rộn lắm, chúng ta đi nơi khác thôi."
Thúc Hàm Thanh quên mất Úc Vinh Hoa cho đến giờ chưa bao giờ là bé ngoan cả, cậu ta đứng lên tìm ra nơi phát ra nguồn âm thanh, sau đó liền tiến về phía trước, điều này khiến cho Thúc Hàm Thanh trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ cũng trở nên luống cuống.
Thúc Hàm Thanh: "..."
"Mới vừa rồi em muốn ai đâm vào cái lỗ nhỏ của em? Hả? Côn ŧᏂịŧ của anh có lớn không?"