Thúc Hàm Thanh thấy thế vội vàng thay đổi ngồi sang xe khác, vừa mới muốn đi lên đã nhìn thấy Úc Vinh Hoa đang ngồi ở trong góc, vùi đầu vào trong khuỷu tay. Trên người mặc quần áo của cậu, áo T-shirt màu trắng và quần lao động màu đen, chiều cao của cậu ta với cậu không khác nhau lắm, thân hình cũng không quá lớn. So với những bộ trang phục của cậu ta, nó không phải loại quá trào lưu nhưng vẫn rất có tinh thần, lỗ tai cậu ta vẫn đỏ hồng không chịu hết.
Sẽ không phải là khóc chứ, sao lại yếu đuối như thế?
Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ, cuối cùng vẫn chen lấn đi vào với mọi người, trên đường về nhà, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc Thúc Hàm Thanh ngủ một giấc tỉnh lại, cậu đẩy một người anh em bên cạnh đang dựa đầu vào vai cậu ngủ ra, chẳng trách cậu nằm mơ thấy bị sét đánh, hóa ra toàn bộ vai đã tê rần.
Cậu giật giật cánh tay, cảm nhận được tầm mắt của Úc Vinh Hoa ở phía đối diện đang rơi trên người mình, đợi đến lúc cậu nhìn lại thì chỉ còn sườn mặt cứng cỏi bướng bỉnh và lỗ tai đỏ ửng của người kia.
Úc Vinh Hoa cúi đầu, xung quanh xoang mũi đều là mùi hương thoang thoảng của bột giặt, có hơi thơm, cũng rất giống loại mùi bình thường và giống như đúc mùi hương trên người người kia.
Sau khi trở về căn cứ, Thúc Hàm Thanh trở về phòng thu dọn lại đồ của bản thân. Bên trong thời mạt thế vẫn phải bảo đảm sinh hoạt bình thường, bọn họ vẫn phải dọn dẹp phòng bình thường. Bình thường đều là hai người một phòng, một phòng ngủ có hai chiếc giường và một cái phòng tắm nhỏ.
Trước đó Thúc Hàm Thanh vẫn ở cùng một phòng với Lân Mộ Diệp, lần này dọn ra cũng là do Lâm Mộ Diệp nói ra.
Những đội viên khác đi tới giải quyết ổn thỏa với đội trưởng nên mỗi người một phòng, nhưng chỉ có Thúc Hàm Thanh biết rõ, cậu có thể nhận ra được suy nghĩ của bản thân mình.
Lúc cậu tắm rửa xong đi ra ngoài chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lúc đi ngang qua tấm gương nhìn thấy sét ở phía sau mình, giống như bị một bàn tay biến dị dần dần bao phủ toàn thân.
Cậu ngồi ở trên giường, lấy tinh hạch ra để trong lòng bàn tay, cảm nhận được năng lực chui vào trong thân thể, còn chưa biến hóa để bản thân sử dụng đã nhanh chóng biến mất.
Thúc Hàm Thanh hỏi chủ thần của nội dung cốt truyện rằng bây giờ cậu phải làm gì? Nếu như dị năng của cậu vẫn luôn như vậy thì một vài nội dung cốt truyện phía sau cậu muốn đi theo cũng không đi được.
Chủ thần nội dung cốt truyện nói để cho nó nghĩ lại
Cậu hỏi chủ thần nội dung cốt truyện, có phải là không chỉ có mỗi mình cậu biết rõ bọn họ đang ở trong một quyển sách không, chủ thần nội dung cốt truyện do dự, nói chỉ có cậu có tính chất tương đối đặc thù. Nói trắng ra là một ít thế giới này vốn là tự vận hành, bọn họ đều là người chân thật, nhiều lần làm trái với người đưa ra giả thiết của nội dung cốt truyện cũng giống virus xâm lấn. Nếu như ngăn cản trễ, bọn họ sẽ giống như ôn dịch, truyền nhiễm sang cho người dân bản địa khác. Nhiệm vụ chính của cậu là trục xuất hoặc biến virus trở thành người dân nguyên thủy ở đây, thành một phần tử của thế giới này.
Thúc Hàm Thanh nhíu mày: “Vậy bình thường cậu đối phó với những người dân phản loạn không phối hợp như thế nào?”
“Trước tiên là cảnh cáo, cảnh cáo không được thì sẽ bị xóa bỏ, loại bỏ ký ức.”
Thúc Hàm Thanh sợ hãi sờ sờ cái cổ: “Vậy trước đó Lôi Tranh dùng sét đánh tôi, cũng coi như thoát khỏi nội dung cốt truyện đúng không?”
Chủ thần nội dung cốt truyện: “Xem ý đồ đã, nếu như ý đồ của anh ta là bảo vệ nhân vật chính thì không được tính.”
Phân tích với nó sẽ không được dùng tình cảm, chỉ có thể phỏng đoán ý đồ.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, mặc áo che khuất dấu vết đi rồi mới đi mở cửa. Tang Mại đến nói cho Thúc Hàm Thanh rằng Lân Mộ Diệp đã tỉnh ngủ.
“Anh Thúc, anh Mộ Diệp vừa tỉnh lại đã hỏi anh, em phải gắng sức đuổi theo tới đây để thông báo cho anh.”
Thúc Hàm Thanh dịu dàng nở nụ cười, sau khi đóng cửa lại thì khuôn mặt cũng xụ xuống: “Tỉnh lại là tốt rồi, tôi mệt rồi, buồn ngủ, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Ai ngờ Thúc Hàm Thanh nằm xuống chưa được bao lâu, cửa lại bị gõ, cậu mở cửa: “Nói không đi rồi, tôi cũng không phải bác sĩ mà Lân Mộ Diệp thấy tôi là có thể khỏe được.”
Vừa ngẩng đầu lên cậu mới phát hiện là Lân Mộ Diệp, vẻ mặt Thúc Hàm Thanh nghi hoặc: “Đội trưởng, anh có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Lân Mộ Diệp không tốt lắm, trên tay hắn vẫn còn dấu vết truyền dịch, giống như vội vã chạy tới: “Dấu vết trên cổ của cậu có phải bị tên nhãi nhép biến dị trong rừng cắn không, tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ, cơ thể của cậu có phản ứng gì không tốt không?”
Thúc Hàm Thanh đè cổ áo xuống, lùi lại một bước: “Tôi không sao, đây là hình xăm mới của tôi, Tang Mại không nói cho anh biết sao?”
Lân Mộ Diệp rối rắm trong chốc lát: “Hình xăm? Sao cậu không nói cho tôi biết?”
Thúc Hàm Thanh: “... Tôi không cần phải nói chuyện này cho đội trưởng đi.”
Trước đây thật sự là cậu đều nói tất cả mọi chuyện với Lân Mộ Diệp.
Cậu ngáp một cái.
“Đội trưởng, quá muộn rồi, có chuyện gì thì để sáng mai nói được không?”
Lân Mộ Diệp cau mày nói: “Tại sao hôm nay đột nhiên cậu lại luôn gọi tôi là đội trưởng?”
Trước đó, Thúc Hàm Thanh một mực gọi hắn là học trưởng hoặc anh Mộ Diệp.
Khóe miệng Thúc Hàm Thanh giật giật: “Cả sáng nay đều không ở trường học, tôi cảm thấy vẫn nên gọi đội trưởng thì hợp lý hơn.”
Một giây sau cậu cũng đóng cửa lại, Lân Mộ Diệp nhìn cửa phòng đóng lại chặt chẽ, cảnh tượng trước mắt biến ảo, hắn giống như trở về bên trong hang núi kia, bốn phía xung quanh tối tăm một vùng. Hắn chỉ còn sót lại một chút ý thức, nhìn thấy Thúc Hàm Thanh không chút lưu luyến nào mà dứt lời hắn, quay lưng lại với hắn, từng bước một rời đi, tận đến lúc biến mất không còn gì.
Giống như có cái gì đó thay đổi, hắn không thể nói được rõ ràng.