Quân Vô Tà vì mất đi chỗ dựa mà sắp ngã xuống đất thì được phủ lớp áo choàng lên người, thân mình được bao phủ bởi cái ôm ấm áp xua tan lạnh lẽo, hơi thở xa lạ mang đến sự an toàn an tâm kỳ diệu... cậu không ghét mùi hương này...
Quân Vô Tà sửng sốt, cố gắng than tỉnh ngước mắt lên nhìn người đã cứu mình nhưng chỉ thấy hình ảnh mơ hồ, thần chí bắt đầu không rõ...
"Đừng nhìn, bẩn lắm"
Lăng Viễn Trúc cúi đầu xuống nhìn tiểu hoàng đế bị mình ôm. Tiểu hoàng đế hiện giờ vẫn còn kinh hoảng cùng sửng sốt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đấy trong vèo tựa như hồ nước trong suốt không nhiễm bẩn giống như mèo con bị chấn kinh... có lẽ do từ nhỏ đã rơi xa chốn đầm lây thối nát này.
Hắn nhịn không được đưa tay lên che mắt của tiểu hoàng đế, đôi mắt thanh triệt của ấy dường như nhìn thấu tất cả:" ta đưa ngài ra ngoài".
Quân Vô Tà không phản ứng gì, mặc hắn lấy áo choàng bao lấy cậu rồi ôm cậu đi ra khỏi nơi bẩn thỉu này.
Lúc đi qua Hoàng thái hậu đang nằm dưới đất, khuôn mặt hắn trầm xuống. Nói thật, hồi nãy hắn đã nổi lên sát ý đối với Hoàng thái hậu nhưng hắn vẫn kịp đè nén lại, vì không muốn kéo thêm nhiều phiền phức nên tạm thời đánh ngất bà ta thôi...
...
Lăng Viễn Trúc vì suy nghĩ đến thể diện của tiểu hoàng đế mà vô thanh vô tức mà đi. Hắn không đưa cậu về tẩm cung ngay mà đưa cậu đến dụng trì trước( nhà tắm), tình huống của tiểu hoàng đế hiện giờ không khả quan lắm. Cả người nóng hầm hập, hơi thở của tiểu hoàng đế phả lên cổ hắn mang đến một trận ngứa, khá dính nhớp.
Dụng trì thường xuyên được hầm nóng nên hiện giờ bên trong phòng đều là màn sương ẩm ướt. Lăng Viễn Trúc cẩn thận thả tiểu hoàng đế xuống nước, hắn nhìn cậu, tiểu hoàng đế hiện giờ cả người nóng bất thường ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, mồ hôi từ thái dương rượt xuống cổ... tầng tầng diễm ý ập vào mắt, tim hắn không tránh khỏi lỡ một nhịp vội dời mắt đi nhưng sau đó nhận ra không ổn.
Tiểu hoàng đế đây là bị hạ thuốc đi? Thuốc giải?
Nghĩ đến đây hắn lại hối hận nãy không cắm một đao lên người lão bà kia! Từ biểu hiện của tiểu hoàng đế, hắn liền nhớ lại gần đây trong chợ đen đang lưu hành loại xuân dược tam trầm hương dị, loại thuốc này chỉ dùng cho nữ tử, nếu nam tử dùng vậy nam tử đó chỉ có thể nằm dưới còn chưa kể đến còn có rất nhiều tác dụng phụ khác, thuốc giải duy nhất chính là dùng phương pháp nguyên thủy nhất!
Chậc!
Tam trầm hương dị, tam trầm hương, đắm chìm trong ôn nhu hương ba ngày ba đêm!
Lăng Viễn Trúc có chút hít thở không thông, lão bà kia có ý gì? Không muốn Quân gia có hậu đại, định để tiểu hoàng đế tuyệt tự hay gì?! Nghĩ lại nhưng gì mình nghe được trong tầng hầm đó... hít sâu, tĩnh tâm tĩnh tâm...
"A... n,nóng quá... ha"
Thanh âm của tiểu hoang đế truyền đến trong tai Lăng Viễn Trúc khiến hắn định thần lại, hắn giật mình suýt nữa ném tiểu hoàng đế xuống rồi, giờ hắn mới biết bản thân đang tiếp một củ khoai lang bỏng tay đến mức nào, thân hình hắn cứng đờ, bên tai toàn là thanh âm thở dốc của tiểu hoàng đế.
"Kh,khó chịu... ưm" tiểu hoàng đế cọ quậy, cảm nhận được bên cạnh người rất mát lạnh liền hướng đó dựa vào nhưng vẫn không đủ... không đủ, cậu, cậu muốn nhiều hơn nữa...
Trong lúc mơ màng cậu túm thứ mát lạnh bên cạnh, xé mở những thứ vướng víu đi, cựa quậy, cọ cọ vào thứ lạnh băng này hòng tìm cách để bản thân thoải mái hơn, nhưng càng cọ càng khó chịu, không, không đủ, muốn nhiều hơn nữa...
Không được như ý nguyện, cậu nhịn không được mà ủy khuất, nước mắt như vỡ bờ đê mà rơi xuống không biết là do bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn hay là vì cái khác khiến cậu nhịn không được mà khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ...
"Hầy"
Lăng Viễn Trúc nhìn tiểu hoàng đế nãy giờ đang ngồi trên người mình vừa xé y phục của hắn vừa hung hung hổ hổ cọ khắp người hắn giờ lại ủy khuất mà khóc nức nở, nhịn không được thở dài, người là hắn cứu còn có thể ném? Bỏ mặc? Tiểu hoàng thăng thiên hoặc bị kẻ rắm tâm lợi dụng thì làm sao bây giờ? Chính bản thân hắn cũng bị tiểu hoàng đế cọ ra hỏa đây! Cái đậu!
Lăng Viễn nhìn tiểu hoàng đế, ánh mắt âm trầm đưa tay giữ cậu, vị trí hai người đảo ngược, Lăng Viễn Trúc vuốt ve sống lưng mịn màng của tiểu hoàng đế, trầm giọng nói:" bệ hạ, đây là ngài tự tìm".
...
___ ___đôi lời từ tác giả___ ___
Mị: ấy, tiểu pi sà còn nhỏ mà nhể? anh định làm gì thế?!(!!! ⊙□⊙)
....