Chương 12: Người ngồi cùng em hôm nay là ai? (H)
Editor: L’espoir
*
Kɧoáı ©ảʍ nối tiếp nhau ập đến, mạnh hơn rất nhiều so với cảm giác đau đớn, giác quan toàn thân của cô giống như chỉ còn lại nơi mà vật thể lạ bám vào, nếp gấp giãn ra, dán vào những đường gân đan xen trên gậy thịt cắn chặt, trong nháy mắt, vô số điểm mẫn cảm bị nghiền tới.
Để đổi lấy kɧoáı ©ảʍ lớn hơn, huyệt mềm càng thêm dùng sức cắn lấy cây gậy thô dài kia.
Sau vài lần, khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân lạnh lùng đã đỏ bừng quyến rũ, không còn là màu sắc tái nhợt khiến người ta phiền lòng khi lên xe nữa.
Hạ thể ngậm gậy thịt từng chút từng chút dâʍ đãиɠ xoắn chặt lại, không ngừng ép lấy gậy thịt, giống như đang ép hắn lập tức bắn cho cô.
Hạ Ôn Luân ngửa đầu thở hổn hển lấy lại tinh thần, một lần nữa đè xuống, bóp lấy cặp đôi đùi trắng nớt của Thẩm Tây Nguyệt dang rộng sang hai bên.
“Giỏi quá Thẩm Tây Nguyệt, kẹp chết tôi rồi, nào, để chồng chơi nát em.”
Một cây gậy thịt thô cứng mở ra miệng huyệt trắng nõn rút ra, vỗ đến nước bọt bắn tung tóe, thịt mị trong huyệt đều bị dươиɠ ѵậŧ kéo ra ngoài, lại theo từng cú nện mạnh bạo cắm vào trở lại, tiếng phụt phụt mập mờ vang lên càng lúc càng nhanh.
“Ưm a, a… Hư… Ưm…”
Thật sự nhịn không được thở dốc lúc nhanh lúc chậm, Thẩm Tây Nguyệt bất lực nhắm mắt lại.
Lời nói dơ bẩn, cô chỉ coi như không nghe thấy mới có thể giảm bớt chút cảm giác khuất nhục khi bị ép quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Hạ Ôn Luân cũng không phải vô duyên vô cớ nhắc tới những lời này, hắn và hạ thể cô kết hợp rất sâu, ngón tay véo cằm cô, “Người ngồi cùng em hôm nay là ai?”
Ai? Quan Nghiêu sao?
Thẩm Tây Nguyệt nhíu mày, “Người không quen biết.”
“Vậy sao?”
Hạ Ôn Luân cười cười, không vội vàng giã làm nhanh hơn, đè cô lên thảm duy trì tư thế đâm vào cô thật sâu, rồi ngồi dậy không chạm vào cô nữa.
Vυ' của lắc lư theo chuyển động của chiếc xe, màu đỏ trắng đều theo đó nảy tới nảy lui lộn xong, màu hồng là dấu vết nhào nặn, liếʍ láp mà hắn để lại.
Lắc lư cũng tự nhiên truyền đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© được kết hợp chặt chẽ, sự kết nối nhân tạo làm cho cơn chấn động ở đây trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhìn từ bên ngoài, nơi giao nhau của bọn họ tựa như vẫn còn đó, nhưng sự ma sát mập mờ sâu trong huyệt đạo vẫn chưa chấm dứt.
Ngón tay của Thẩm Tây Nguyệt móc sâu vào trong thảm, huyệt nhỏ khắn khít bị vật quá khổng lồ thảo phạt đến chua xót, từng tầng từng lớp nếp gấp trong huyệt lại nuốt đến cực kỳ sảng khoái.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!