Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 8: Cường thế trấn áp cô (H)

Chương 8: Cường thế trấn áp cô (H)

Editor: L’espoir

*

Cô vô lực đẩy tay hắn, cố gắng gằn ra từng chữ hơi mờ ám: “Thuốc…”

“Em đã bỏ thuốc từ lâu rồi, nghe lời, bé ngoan.”

Hạ Ôn Luân càng thêm dịu dàng cầm lấy bầu vυ' đầy đặn lớn hơn bàn tay hắn một chút, nắm lấy nó xoa bóp, lòng bàn tay và núʍ ѵú màu hồng nhạt ma sát thân mật, gang bàn tay xoay tròn gãi gãi trêu chọc núʍ ѵú: “Thả lỏng, không cần uống thuốc em cũng có thể làm được mà.”

Thủ đoạn Hạ Ôn Luân đối phó với bệnh tật của cô luôn là cường thế trấn áp cô.

Căn nguyên căn bệnh của cô là do quan hệ với hắn và Trần Mặc Bạch mà ra, vì để phối hợp với bọn họ tự nhiên cũng sẽ tạm thời biến mất.

Trong những ngày đầu bao dưỡng cô, còn chưa bắt đầu màn dạo đầu thì Thẩm Tây Nguyệt đã nôn ra khắp nơi, trạng thái phía dưới khô khan không thể tiến vào được.

Nếu như mạnh mẽ cắm dươиɠ ѵậŧ vào, ắt sẽ làm cô bị thương, lần sau cô sẽ càng phản kháng kịch liệt hơn.

Biết rõ mình không có kiên nhẫn gì, vì để tránh cho cô gái pha lê mà hắn vất vả lắm mới cướp được bị vỡ vụn trên tay, Hạ Ôn Luân chỉ có thể tìm người kê một vài đơn thuốc, trước khi làʍ t̠ìиɦ sẽ cho cô uống, quả nhiên thuận lợi không ít.

Nhưng dù sao hắn vẫn sợ thành phần của thuốc sẽ gây tổn hại cho cơ thể của cô, sau khi dùng được vài lần, hắn sẽ từ từ lấy viên vitamin thay cho thuốc, chủ yếu giúp cô có tác dụng tâm lý, đến bây giờ, ngay cả phụ trợ tâm lý cũng loại bỏ cho cô.

Tất cả những gì còn lại là không mượn bất kỳ ngoại lực nào, chinh phục thể xác thuần túy.

Đóa hoa cao ngạo trên cành cây bạch tuyết này, sẽ phải bị kéo hoa và cành xuống, buộc cô phải toàn tâm toàn ý tiếp nhận bọn họ từ thể xác đến trái tim mới có ý nghĩa.

Hạ Ôn Luân đè cô xuống thảm, hai ngón tay vân vê quả vυ', lắc đầu cười cười.

Chỗ mềm mại nhất bị mài giũa, Thẩm Tây Nguyệt phát ra tiếng rêи ɾỉ không thể chịu nổi từ cổ họng.

Tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển, giống như một con nai con bị thương, “Đau…”

“Chỉ đau?”

Hạ Ôn Luân cởϊ qυầи áo của cô ra, cuộn bộ đồ đắt tiền thành một cục rồi ném sang một bên như một miếng vải rách, vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn trắng nấp mυ'ŧ một cái.

“Nói thật, có thoải mái không?”

Thân hình tuyết trắng như gấm vóc trải trên thảm, điểm xuyết thêm mái tóc suôn dài đen nhánh như dải mực ở giữa.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!