Dưới cửa sổ cổ kính là một lễ đường trải thảm đỏ nghiêm trang, chiếc rèm bên cạnh cửa sổ được làm bằng nhung lụa dày thổi phồng lên thành một đoàn, nhẹ nhàng lướt qua sàn gỗ, như là nhộn nhào nhảy múa dưới chân của Thẩm Tây Nguyệt.
Cổ tay của thiếu nữ đang lấy tay chống cằm còn buộc một sợi dây màu đỏ tơ hồng, bên trong đính kèm một khối ngọc phỉ thúy hình trăng non lưỡi liềm, cùng cổ tay trắng nõn nhỏ bé tương phản lại tô điểm thêm một vẻ xinh đẹp lại huyền bí.
Các sinh viên lần lượt bước vào thính phòng để ngồi, chụp ảnh, làm lễ nghi thức.
Dòng người đi tới người đi qua bên cạnh người cô cũng không thể thiếu những ánh mắt đánh giá nhìn cô, cô chỉ đơn giản là chống cằm của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ cuối cùng một chút hoàng hôn chìm xuống chân núi.
Theo hội trường dần dần ngồi đầy, nam sinh vẫn luôn đứng ở cửa thính phòng liền có vẻ có chút bắt mắt.
Hắn đã tiến vào thật lâu, đối diện cửa sổ kính nhiều lần điều chỉnh nút áo của chính mình, rối rắm đứng ở nơi này thật lâu vẫn không biết là nên khóa đến mấy nút khuy cài áo.
Người chủ trì cầm micro thúc giục, "Mời các bạn cùng lớp nhanh chóng tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, buổi lễ sắp bắt đầu. ”
Đèn chiếu sáng bắt đầu tắt từ phía sau, đây là tín hiệu của việc buổi lễ khai mạc lễ hội sắp được bắt đầu.
Ánh mắt của người nam sinh lại nhìn thoáng qua bên cạnh cửa sổ, như là đã quyết tâm một cái gì đó, sửa sang lại nếp gấp trên bộ quần áo, khẩn trương hắng giọng đi qua.
"Bạn học Thẩm."
Giọng nói của hắn đã bị thay đổi một chút do sự căng thẳng quá độ, nhưng hắn lại nhanh chóng lấy lại can đảm mà ngỏ lời với cô.
"Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?"
Tầm mắt của Thẩm Tây Nguyệt bị nam sinh ngăn trở, liền thu hồi lại chuyên chú trong một quyển sách nhỏ trong lòng bàn tay mình, không thèm để ý đáp:
"Có thể."
Khóe miệng Quan Nghiêu không kiềm chế được nhếch lên, vén vạt áo đồng phục mới tinh ngồi xuống, dựa vào tựa lưng ghế, thuận tiện kéo rèm cửa sổ lên.
Ánh sáng hoàn toàn bị che khuất, chỉ còn lại một chùm ánh sáng sân khấu quét qua buổi lễ khai mạc.
Đường nét khi mặt nghiêng của thiếu nữ bị bóng tối nhuộm lên một màu sắc nhu hòa, làm phai nhạt đi sự lạnh lùng xa cách cùng khí chất thanh lãnh trên người của thiếu nữ.
Quan Nghiêu tâm ý vừa mới động, quan sát một chút không ai chú ý bên này, bây giờ mới dám to gan kề đầu lại gần phía cô:
"Bạn học Thẩm học tốt như vậy, ở chỗ này còn muốn đọc sách, đây vốn là quyển sách gì?"
Hắn thấy bài bản tựa hồ là thơ, chữ cái phía trên có chút xa lạ, tò mò nắm lấy trang bên lật xem qua liếc mắt một cái.
Thẩm Tây Nguyệt bị động tác đột ngột của hắn làm cho co rụt tay lại, quyển sách từ bên chân ngã xuống đất.
Nam sinh giúp cô nhặt lên rồi vội vàng nói:
"Xin lỗi vì đã làm cho cậu hoảng sợ, sách của cậu này."
Thẩm Tây Nguyệt cầm sách về, lông mày nhíu lại, sắc mặt bất động thanh sắc ngưng tụ thành một đám mây đen u ám.
Người đàn ông này đang ở quá gần cô.
"Đây có phải là một cuốn sách tiếng Pháp không?"
"Đúng vậy. "
Thẩm Tây Nguyệt nhận lấy cuốn sách từ tay của nam sinh, nhận thấy được người đàn ông này hơn phân nửa thân thể đều nghiêng về phía cô, cô ôm áo khoác của chính mình đổi sang một bên, chỗ ngồi cũng lặng lẽ từ giữa ghế di chuyển đến bên trái.
"Cậu không học tiếng Pháp, phải không? Bằng kép có phải không?"
"Không phải, chỉ là tùy tiện học mà thôi."
Thẩm Tây Nguyệt cúi đầu đáp, giống như là không mang quá nhiều du͙© vọиɠ nói chuyện.
"Đây là lần đầu tiên bạn học Thẩm đến lễ trao giải này đi."
"Thật tốt, năm thứ hai liền lấy được học bổng, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây để lĩnh thưởng, năm ngoái chỉ thiếu một người. Này, bạn học Thẩm, cậu có biết tôi không?"
"Không biết."
Âm điệu của cô thản nhiên lại bình ổn, không mang theo dù chỉ là một chút tình cảm phập phồng, phảng phất như là một con robot đã bị thiết lập thông số, nhưng điều này lại hoàn toàn không đánh tan được sự nhiệt tình của nam sinh.