Chương 21: Nhớ em, nên về sớm
Editor: L’espoir
*
Khuôn mặt điển trai phản chiếu ở trong mắt, Thẩm Tây Nguyệt giật mình.
Trần Mặc Bạch thấy bộ dáng mơ hồ của cô, cười đến khóe mắt dài nhỏ cong cong, phong độ trí thức nho nhã cưng chiều: “Bé ngoan, anh còn chưa chúc mừng em.”
Thẩm Tây Nguyệt biết đây chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn, trong mắt không có một tia động lòng nào:
“Không phải tháng sau anh mới về nước sao?”
“Nhớ em, nên về sớm.”
Trần Mặc Bạch đợi đến khi toàn thân được gió nóng sưởi ấm, không đến mức làm cô lạnh cóng, mới giơ tay xốc chăn của cô lên.
Thân hình xộc xệch phơi bày trước mắt người đàn ông.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Thẩm Tây Nguyệt muốn ôm lấy mình, cô cử động cánh tay, nhưng sau đó vẫn không che, cứng ngắc buông tay xuống, ngón tay nắm thành nắm đấm.
Có gì để che nữa đâu, cô đã sớm bị làm bẩn rồi.
Thật bẩn thỉu.
Thật xấu hổ.
Tại sao cô lại bị đối xử như vậy, bị họ coi như một món đồ chơi.
… Thật muốn họ đi chết đi.
Tấm chăn bị mở ra, cơ thể được chạm khắc tinh xảo như bạch ngọc thoáng chốc cướp đi tầm mắt của Trần Mặc Bạch, đôi mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại, ánh mắt tùy ý lang thang trên người cô.
Sau khi tuần tra tất cả đồ đạc của mình không có dấu vết gì khác, Trần Mặc Bạch mới thu lại ánh nhìn dò xét trong mắt, đổi thành ôn hòa phá băng, mỉm cười nhìn về phía mặt cô.
Con ngươi Thẩm Tây Nguyệt lạnh lẽo, đôi môi mềm mại không mang theo một chút nụ cười nào, hoàn toàn không tương thích với cơ thể mềm mại ửng đỏ này.
“Bé ngoan vẫn xinh đẹp như vậy.”
Trần Mặc Bạch cười khen ngợi cô, bao lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của cô, năm ngón tay luồn vào trong kẽ tay cô, cùng cô đan xen vào nhau.
Cảm giác co rút trong dạ dày Thẩm Tây Nguyệtlại ập đến, khuôn mặt đỏ bừng dần trở nên nhạt đi, giọng nói không khỏi yếu đi một chút:
“Tôi chưa tắm rửa.”
“Không sao.”
Trần Mặc Bạch đương nhiên nhìn thấy vυ' cô bị hút sưng phồng lên, còn có chất lỏng đυ.c ngầu đang chảy ra thành sợi tơi ở giữa hai chân.
Khát vọng sâu sắc, hắn cúi người hôn lên ngực cô.
Bị ép buộc một lần, ý chí cực kỳ mỏng manh của Thẩm Tây Nguyệt đang trên đà sụp đổ, móng tay theo bản năng siết chặt, đầu lắc đầu không ngừng: “Đừng, không muốn, tôi…”
Trần Mặc Bạch đỡ lấy eo lưng cô, ngậm núʍ ѵú màu đỏ anh đào vào miệng.
“Em đẹp quá, tôi muốn liếʍ cho em.”
“Liếʍ núʍ ѵú của em, bụng em, eo, phía dưới cũng muốn liếʍ.”
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!