Chương 18: Thẩm Tây Nguyệt này cũng có giá thật đó
Editor: L’espoir
*
Thêm nữa, cô cũng từng là người quen thuộc nhất của hắn, mười mấy năm học cùng trường, ngày ngày đến trường và tan trường cùng nhau, lần lượt đứng đầu trong danh sách vinh dự của hai lớp, không giống với những người khác.
Chỉ là tính tình của hai người khá là nhạt nhẽo, ngày thường trao đổi với nhau cũng chỉ giới hạn ở học tập. Giống như hai thiên thể quay với nhau duy trì giới hạn Roche*, không ngừng duy trì khoảng cách hấp dẫn lẫn nhau, tuyệt đối không có khả năng vượt quá giới hạn.
*Giới hạn Roche là một khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được. Nếu vượt qua khoảng cách đó, thiên thể nhỏ hơn trong hai thiên thể sẽ bị vỡ vụn. Ví dụ, nếu Mặt Trăng vượt qua giới hạn Roche, nó sẽ bị vỡ thành trăm mảnh.
Sau đó mỗi người bọn họ chọn một lĩnh vực khác nhau, cho dù đang học chung trường, cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Nếu không phải mẹ của hắn thỉnh thoảng nhắc tới, mà trong lòng hắn vẫn luôn chôn giấu một mối nghi hoặc có thể có liên quan đến cô, có lẽ đêm nay lần này cũng sẽ không biết được mối nghi hoặc đó là gì.
Vừa mới nhìn thấy cô ở lối đi, cô dường như khác hẳn với hình tượng trong trí nhớ của hắn.
Ngón tay thon dài cầm ly của Tô Lâm Chi bỗng chốc siết chặt lại.
Đêm tối, đôi mắt đẫm nước mắt…
Giống như đêm đó vừa thực vừa ảo.
Không biết là ai, không biết là thật hay giả, đôi môi ướŧ áŧ dính nhớp, thiếu nữ dùng ánh mắt nhìn cầu xin nhìn hắn, nhón chân hôn hắn, lại ở ngay khi hắn hôn cô, cô khóc nức nở nói:
“Cứu em với.”
Tô Lâm Chi nhàn nhạt nhíu mày, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Có phải là cô không?
“Mẹ nó, Thẩm Tây Nguyệt này cũng có giá thật đó.”
Không biết Quách Cao ở bên kia sân khấu xảy ra chuyện gì, hai tay đút túi đi tới với vẻ mặt mất hứng.
Tuân Du Hàng nghe tiếng quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
“Người trong Ủy ban Đoàn Thanh niên coi cô ta là màn chung kết của chương trình, vậy mà cô ta lại dám cho người khác leo cây, khiến người ta không xuống sân khấu được. Lấy một giải thưởng thực sự coi mình là trung tâm của vũ trụ rồi.”
Ân Nhu đi theo phía sau hắn bước nhanh tới, dùng tay vỗ nhẹ Quách Cao, giọng nói nũng nịu.
“Đàn anh à anh đừng tức giận mà, có gì to tát đâu. Thôi coi như là cho em mặt mũi ngồi lại đi mà, bọn em còn tổ chức một vài trò chơi tương tác nữa đó…”
Dăm ba câu dỗ dành khiến Quách Cao mặt mày hớn hở, lúc này Ân Nhu mới lơ đãng quay đầu lại.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!