Như bị gió điện xẹt qua, Tiêu An sợ hãi rút tay về, ba chân bốn cẳng bò dậy, cổ họng tắc nghẹn không nói được lời nào đã chạy thẳng một mạch lên cầu thang bộ, bỏ lại một mình Lâm Phong ở nơi đó..
Dựa vào kí ức nguyên chủ, Tiêu An một đường thuận lợi chạy đúng phòng ngủ, thân vừa chui vào bên trong, cậu liền đóng rầm cửa lại, lưng chặn lên mặt gỗ, hồng hộc thở ra từng ngụm gấp gáp.
“Đáng... đáng sợ quá! Suýt chút nữa là gãy xương rồi!”
Chờ khi hô hấp thông thuận, kinh hoàng còn chưa qua đi, ánh mắt Tiêu An lại vô ý lướt tới mặt gương trong phòng, cậu nhìn thấy bóng dáng chính mình đang phản chiếu, xém chút thì hét lên.
A A A... cậu... nguyên chủ sao lại... còn cả dấu ngón tay lưu trên cần cổ này nữa...
Như nhớ ra điều gì, Tiêu An giận run người, không chỉ tay đau mà nãy giờ cổ cũng đau không kém, nam chính ở thế giới này quá tàn bạo, là chính hắn đã vô tình bóp chết nguyên chủ, thế mới khiến cho cậu xuyên nhập vào thân xác này.
Nghĩ cũng thiệt lạ, thân xác này như thế nào lại giống với cậu y đúc, không chỉ vóc dáng, ngũ quan, ngay cả nốt ruồi lệ chí cũng phá lệ trùng hợp ở dưới đuôi khoé mắt, chẳng lẽ là có mối liên quan giằng buộc nào đó?
Làm ra động tác nắm tay chặn trước hàm răng, Tiêu An bất an đi đi lại lại trong phòng, nguyên chủ giống cậu cũng tốt, hay là cậu giống nguyên chủ cũng chẳng sao, chung quy vẫn là cùng một cái dung mạo, cậu sẽ không cần mất thêm quá nhiều thời gian để thích nghi.
Ngoài ra, dựa vào kiến thức đọc tiểu thuyết bao năm, trong đầu Tiêu An bỗng lóe lên một phán đoán không chân thật, cậu hồi hộp tĩnh tâm thử triệu hồi hệ thống.
“Chủ thần đại nhân.”
Chẳng có tiếng đáp lại, sóng não không nhảy ra bất kì dị âm nào hết, Tiêu An mang theo thất vọng lại tiếp tục gọi.
“Hệ thống.”
“Hệ thống ca.”
“Hệ thống chủ thần.”
Ha ha... gọi thế nào cũng không luôn!
Tiêu An cắn răng, mũi hít sâu một hơi, khí lạnh bò lan tận phổi, con nhà người ta xuyên không tốt xấu gì còn có cái hệ thống dẫn đường, ai như cậu xuyên không vào phải vai ác pháo hôi đang đếm từng ngày chờ chết, cô độc một thân một cõi, phương hướng về nhà hoàn toàn mờ mịt.
Vò đầu bứt tai, lòng dạ Tiêu An rối bời, cậu chẳng biết phải làm sao mới có thể sống sót được đến khi trăm tuổi.
Bởi vì Nam chính đã hắc hoá, hắn máu lạnh vô tình, sống lại chỉ biết đến trả thù và trả thù.
Sờ sờ cần cổ, sống lưng Tiêu An bỗng dưng ớn lạnh, con tim không nhịn được lại run lên.
Sâu sắc tính toán, con ngươi ảm đạm mới dần hiện ra ánh sáng, cậu biết thế giới trong tiểu thuyết là phải xoay quanh nam chính mới có thể tồn tại, nếu có kẻ to gan phá vỡ năng lượng trụ cột, kiểu gì cũng sẽ bị thiên lôi giáng chết. Vậy nên, muốn an yên tồn tại thì chỉ còn một con đường duy nhất.
Tẩy trắng...
Có như thế mới tìm được may mắn hồi hương.
Nghĩ thì rất đẹp chứ làm thì CMN khó nhai!
Nam chính Lâm Phong này đã biết hết cốt truyện của đời trước, Tiêu An cậu làm gì có cửa chạy thoát thân, chưa kể lão cha yêu quý còn là nhân vật không thích làm chuyện tốt, lão sẽ không đời nào vì cậu mà dừng tay.
Nằm vật xuống giường, Tiêu An lăn qua lộn lại đấm gối, cậu muốn gào lên nguyền rủa.
“Trời đánh cái tay tác giả nào dám viết ra tình tiết chôn sống ông đây? Ta hận... ta hận...”
Ở dưới sảnh nhà lớn, Lâm Phong lãnh tĩnh nhìn theo bóng dáng Tiêu An đang chạy chối chết, khoé môi gợn lên nụ cười lạnh.
Mới thế đã sợ rồi ư? Xem ra lá gan so với đời trước nhỏ đi rất nhiều!
Bất quá thời gian còn dài, em sẽ từ từ bồi ca ca chơi đủ.
Ghét bỏ rút khăn ướt trên bàn, Lâm Phong lật lòng bàn tay lau lau kỹ càng, giống như trên đó vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.
Xong xuôi, hắn lạnh lùng ném nó vào xọt rác, xoay người bước lên lầu, bắt đầu cho kế hoạch của ngày mai.
———
Đôi lời tác giả: Nguyệt đã bắt đầu đi làm nên khá bận bịu, vì thế viết truyện đam chỉ là thú vui, tốc độ ra chương sẽ phụ thuộc vào sự nhiệt tình của độc giả, thỉnh thoảng mọi người để lại cmt cho vui cửa vui nhà!^^ Hứng hứng Nguyệt sẽ ra đều chương hơn ạ!