Cuộc điều tra về Sở Giá Quân đâm vào ngõ cụt một cách kỳ lạ.
Điều tra trên toàn thành phố. Người ngoại tỉnh đến bắt buộc phải có hai giấy chứng nhận lưu trú, tất cả khách sạn, nhà cho thuê, nhà trọ, hộp đêm không cho phép lưu trú người có thân phận không rõ ràng; ở những nơi cho phép qua đêm, nếu phát hiện có nam giới hành động một mình, hoặc một vài nam giới cùng nhau hành động, thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi thất thường, không có công ăn việc làm chính quy mà lại tiêu xài xa xỉ phải lập tức báo cáo. Mặc dù có nhận được một số báo cáo nhưng sau khi điều tra kỹ càng thì đều không phải.
Điều này thực sự rất mâu thuẫn. Thứ nhất, dựa theo cuộc điều tra về thôn Lệ, Sở Giá Quân không thể có người thân nào khác – hoặc ít nhất là họ hàng ở ngoài tỉnh có khả năng thu nhận hắn. Nhưng hiện giờ xem ra, người này hành tung kỳ lạ, giống như có người thân đang giúp hắn lẩn trốn, cung cấp danh tính an toàn cho hắn.
Thế là, yêu cầu về thông tin treo giải đã thay đổi, người từ nơi khác đến thành phố A nhờ cậy họ hàng trong vòng nửa năm trở lại đây, trước đây chưa từng xuất hiện, không có công việc và đơn vị công tác chính quy, thường ngày ru rú trong nhà ít ra ngoài, không giao tiếp với người khác, họ hàng tránh nói đến người “em họ xa” với hàng xóm…
Cũng có tin báo đến, thế nhưng vẫn tương tự như trước, nhanh chóng bị loại trừ.
Kỷ Dũng Đào: Liệu có phải hắn còn to gan hơn, càng phách lối, không phải ở nhờ mà là tự bao thầu mặt bằng cửa hàng dùng để ở không?
Kỷ Dũng Đào: Cửa hàng đó, rất có khả năng là bán thịt, tiệm hoa quả, trạm bán đồ uống giải khát, hàng ăn… nói chung là nơi có kho lạnh.
Lỷ Vũ: Thêm những nơi này vào mục cần kiểm tra, thường là cửa hàng cho thuê, có người sống ở đó, những cửa hàng mới mở, không hay kinh doanh, ông chủ và người làm đều sống ở đó.
Kỷ Dũng Đào: Còn một mối nguy tiềm ẩn khác. Nội bộ bao che.
Không khí trong phòng họp lập tức im bặt, đến cả Lý Vũ cũng không lên tiếng ngay lúc đó.
Kỷ Dũng Đào: Trong số thi thể được tìm thấy có một thi thể là của Trần Vị Dân. Lần đó Trần Vị Dân “mất tích” ở nhà khách, thực ra là đã bị sát hại…
Lý Vũ kêu anh dừng lại. Bởi vì nếu còn nói tiếp, tính chất của chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ai lại đi gϊếŧ Trần Vị Dân?
Nếu như là phường trộm cướp, tại sao lại đi trộm của một người nghèo như Trần Vị Dân? Đây là một vụ gϊếŧ người có chủ đích, nghi phạm duy nhất chỉ có thể là Sở Giá Quân.
Vậy thì, làm thế nào mà Sở Giá Quân biết được Trần Vị Dân đã đến đây?
Tin tức này quá nhanh, Trần Vị Dân hôm nay mới đến đây liền bị gϊếŧ chết. Hắn không những biết Trần Vị Dân đã đến, mà còn biết thời gian đến và cả nơi ở…
Có nội gián.
Khả năng duy nhất là có nội gián.
Tên nội gián đó, ngay sau khi Trần Vị Dân đến đã lén lút nói cho Sở Giá Quân biết, mục đích chính là không để chuyên gia phác họa hoàn thành chân dung Sở Giá Quân.
Sở Giá Quân đã mua chuộc “tay trong” thế nào? Dùng tiền. Ai cần tiền, ai dạo gần đây tiêu pha hào phóng…
Những người trong phòng họp đều không phải kẻ ngốc, rất nhiều ánh mắt nghi ngờ đang hướng về Lưu Vĩ Đức, người ngồi bên cạnh Kỷ Dũng Đào.
Có tin đồn rằng Lưu Vĩ Đức sắp ra khơi làm ăn.
Tiền vốn từ đâu mà có?
Cùng với âm thanh như bóp nghẹt, Lưu Vĩ Đức đẩy ghế đứng dậy, khuôn mặt nín nhịn đến nỗi đỏ bừng, không nói không rằng lao ra khỏi phòng họp. Kỷ Dũng Đào đuổi với theo: Không phải anh, mọi người đều tin anh mà.
Lưu Vĩ Đức: Tin cái con khỉ ấy!
Lưu Vĩ Đức: Tôi… tôi là vì con gái nên mới đi làm ăn! Tiền vốn của tôi đều là vay từ bố vợ! Tôi biết tôi đi là có lỗi với các anh em, nhưng phải làm sao chứ? Một gói sữa bột của con bé đã hết mấy chục tệ rồi, ai mà mua nổi?!
Kỷ Dũng Đào: Không ai nói là anh hết…
Lưu Vĩ Đức hất tay anh ra, cao giọng: Kỷ Dũng Đào, cậu em của cậu mới đáng ngờ kia kìa! Sinh viên đại học suốt ngày lông bông đây kia, cậu nghĩ nó gây chuyện ở hộp đêm tôi không biết chắc?! Đội tác phong kỷ luật sắp lan tin này đi khắp rồi, cả đơn vị mình cũng đã biết từ lâu! Tiền rượu hơn ba chục ngàn tệ, làm thế nào mà cậu không cần phải trả?! Cậu là thành phần gì hả? Cậu là thành phần gì?!
Trong tòa nhà, ngày càng nhiều người tụ lại dưới hiên, ù ù cạc cạc nghe tiếng hét vừa rồi.
Lưu Vĩ Đức chỉ tay lên trời: Tôi mà là nội gián thì sẽ bị sét đánh chết!
Bầu trời âm u giăng đầy mây đen, vừa đúng lúc vang lên một tiếng sấm yếu ớt.
Hầu hết những người trong tòa nhà này, bởi vì chức vụ, đều là những người tin vào chủ nghĩa vô thần. Sự trùng hợp này lại đến một cách quá mức kỳ dị như vậy, cộng với giọng nói khàn khàn do kiệt sức của Lưu Vĩ Đức, để lộ ra một chút uy nghiêm đáng sợ.
Một lúc sau, Lưu Vĩ Đức buồn bực bỏ tay xuống. Một nhân viên đưa tin chạy lên tầng, dường như có lời muốn nói với lão, nhưng thấy bầu không khí ở đây lại không dám mở miệng.
Lưu Vĩ Đức: Có chuyện gì…
Người đưa tin: Đội trưởng Lưu, có điện thoại từ người nhà anh… hình như là bệnh viện…
Lưu Vĩ Đức im lặng gật đầu, quay người đi xuống tầng. Gia đình gọi điện đến, bệnh của con gái lại tái phát, cả vợ và mẹ vợ đều đang ở bệnh viện đợi báo cáo.
-
Sở Giá Quân từ sông Ái Nha đi ra. Mùa hạ sang, càng nhiều người xuống sông bơi lội. Bên phía cống thoát nước rất ít người, bởi vì mùi quá hôi.
Hai mươi bảy phút ba mươi chín giây.
Giả sử có thể đi vào nhà triển lãm thuận lợi qua đường thoát nước, vậy đây chính là thời gian bọn họ cần để rút lui.
Lối vào đường thoát nước của nhà triển lãm ở sảnh nam, đi vào qua miệng giếng. Gã sắp xếp để Phòng Bình lái xe tiếp ứng, chiếc xe đó chỉ là một vỏ bọc.
Ngay cả Phòng Bình, cũng chỉ là một nước cờ để đánh lạc hướng.
Gã đến chỗ nước sạch để tắm rửa, túm lấy chiếc áo sơ mi và quần để trên bãi cạn mặc vào. Trên đường quay về chung cư sông Ái Nha, Sở Giá Quân gặp Lưu Vĩ Đức. Lưu Vĩ Đức đang ôm con gái trong lòng, cùng vợ đi về nhà.
Lúc nhìn thấy Sở Giá Quân, ánh mắt của lão có hơi né tránh. Có lẽ là vì thái độ của ban ngày, khiến lão cảm thấy hơi áy náy với hành vi buộc tội “Hứa Phi”.
Vừa đúng lúc Kỷ Dũng Đào cũng về, nhìn thấy Lưu Vĩ Đức, anh vội vàng chạy theo: Lão Lưu, lão Lưu! Mọi người đều tin ở anh!
Lưu Vĩ Đức không đáp lời, dắt theo vợ và con gái bước vào thang máy.
Ăn tối xong, Kỷ Dũng Đào tìm thứ gì đó trong nhà.
Kỷ Dũng Đào: Có cái đĩa phim chưa xem đến, cậu có nhớ để đâu rồi không?
Kỷ Dũng Đào: Tìm thấy rồi…. Tiểu Phi, cầm cái này rồi cầm quả dưa ở ngoài sảnh đem qua cho lão Lưu. Còn có một can dầu, một túi bánh…
Sở Giá Quân cố dùng hai cánh tay ôm hết đống đồ kia của Kỷ Dũng Đào, gắng lắm mới cầm được hết.
Gã loạng choạng bước ra cửa, bẹp, dưa hấu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
-
Trước quầy hoa quả bên bờ sông, có hai người đang lựa dưa hấu.
Kỷ Dũng Đào: Biết chọn không? Chọn quả ruột xốp ấy.
Sở Giá Quân: Nhỡ đâu người ta thích quả ruột giòn thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Lão Lưu từng nói là con gái thích loại ruột xốp.
Sở Giá Quân: Em cũng thích thế, hỏi xem chọn kiểu gì.
Kỷ Dũng Đào lườm gã một cái, mỗi lần Sở Giá Quân ăn dưa hấu đều chỉ múc miếng ngọt nhất ở giữa mà ăn.
Lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, áp phích bộ “Tiếng súng vang trên núi than đá” đang bị gỡ xuống, thay vào đó là một bộ phim tình cảm mới.
Kỷ Dũng Đào không thích xem phim tình cảm: Tháng này lại không có phim xem rồi.
Sở Giá Quân nhớ lại lúc xem bộ phim kia, phút cuối người mẹ của hung thủ xông ra quỳ trước mặt đám đông, cầu xin họ bỏ qua cho con trai mình. Sở Giá Quân xem đoạn đó cảm động đến chảy nước mắt.
Sở Giá Quân: Cái đoạn cuối đó, anh xem mà không có cảm giác gì thật hả? Cái đoạn…
Kỷ Dũng Đào: Hả? Tự mình đẻ ra mà không nuôi nấng, cậu cảm động thay cho bà ấy chỗ nào?
Kỷ Dũng Đào: Có buồn cười không chứ, giả như bà ấy quan tâm dạy dỗ con mình thì mọi chuyện đâu thành ra như thế.
Sở Giá Quân: … Vậy phải quan tâm thế nào?
Kỷ Dũng Đào: Làm sao thế?
Kỷ Dũng Đào sờ trán Sở Giá Quân, vỗ hai cái lên trán như đang vỗ một quả dưa hấu.
Sở Giá Quân: Nếu em phạm tội, anh sẽ làm thế nào?
Kỷ Dũng Đào bật cười: Cậu cũng đâu có phạm tội, đi học thôi mà phạm tội gì được?
Sở Giá Quân: … Nếu lỡ có một ngày như thế thì sao?
Ngón tay Kỷ Dũng Đào giơ thành hình khẩu súng, đầu ngón tay chĩa vào giữa hai chân mày của gã: Anh sẽ bắn chết cậu.
Kỷ Dũng Đào ôm quả dưa đi dọc theo bờ sông Ái Nha về nhà, mới đi được vài bước, phát hiện Sở Giá Quân vẫn ở nguyên chỗ cũ, đứng im bất động.
Ánh đèn vàng của quầy hoa quả rơi trên người gã, đôi mắt ấy đang nhìn Kỷ Dũng Đào bước đi, trong ánh mắt hiện lên một nỗi tuyệt vọng khó nói thành lời.
Sở Giá Quân: Ngộ nhỡ có thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Không có ngộ nhỡ.
Sở Giá Quân: Lỡ mà có thì sao?
Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Kỷ Dũng Đào, cố gắng đào ra một khe hở trong mắt người kia.
Kỷ Dũng Đào nói, cậu sẽ không.
Sở Giá Quân nói, nếu như có một ngày nào đó, có người nói với anh là em phạm tội, có phải anh sẽ bảo bọn họ đến bắt em không?
Điếu thuốc đã cháy gần hết. Kỷ Dũng Đào rũ tàn thuốc, mỉm cười thở dài một hơi.
Kỷ Dũng Đào: Cậu sẽ không. Anh sẽ đưa cậu chạy trốn.
Sở Giá Quân hai mắt sáng lên: Thật không?
Kỷ Dũng Đào: Thật. Anh đưa cậu chạy trốn, chạy đến nơi bọn họ không bắt được nữa mới thôi. Bởi vì anh tin đó không phải là cậu, cậu bị oan. Đợi đến khi bọn họ tìm ra hung thủ thật sự thì chúng ta quay về.
Sở Giá Quân: Vậy nếu như bọn họ bắt được em thì sao?
Kỷ Dũng Đào: ……
Anh im lặng một hồi lâu, mãi đến khi đầu thuốc cháy hết; Kỷ Dũng Đào ném tàn thuốc đi, nắm lấy tay gã.
Kỷ Dũng Đào: Vậy anh cứu cậu. Anh không cần gì hết, chỉ muốn cứu cậu ra.
Kỷ Dũng Đào nắm chặt tay Sở Giá Quân, băng qua bờ sông Ái Nha. Anh cười nhạo gã: Sao lại khóc thế này? Có gì đáng khóc đâu chứ?
Kỷ Dũng Đào: Cậu là Tiểu Phi mà. Chắc chắn là anh sẽ vì cậu mà không cần gì nữa.
Kỷ Dũng Đào: Đừng khóc nữa nào. Nghĩ đến chuyện gì rồi à mà khóc thảm thế này?
Kỷ Dũng Đào: Cậu có cha có mẹ, có trường để học, có nhà để ở, trong nhà còn có một con chó đang đợi cậu dắt đi dạo nữa, khóc cái gì nào?
Kỷ Dũng Đào: Đợi lát đem đồ qua cho lão Lưu an ủi xong xuôi mình cùng dắt chó ra ngoài đi dạo nhé. Đại Phi lại mập ra rồi, phải dạo lâu một lúc mới được.
-
Ba ngày trước buổi triển lãm vàng, bản phác họa “Sở Giá Quân” đã xong.
Bởi vì thiếu nhân chứng, Kỷ Dũng Đào đồng ý dùng ảnh của Hứa Phi làm tham khảo. Thế nhưng sau khi bản phác họa được bày ra, người trong văn phòng đều cười nắc nẻ.
Lý Vũ: Này, thiếu đòn à? Bảo mấy cậu dựa theo em trai nhà người ta tham khảo, đâu có bảo mấy cậu vẽ em trai người ta thật!
Lý Vũ: Hay là Tiểu Kỷ này, cậu vì đại nghĩa diệt thân, bắt cậu sinh viên kia lại, chúng ta báo cáo lên trên là xong việc?
Kỷ Dũng Đào: Rồi đến khi người trên tỉnh đến thẩm vấn, “Cậu học ở đâu ra trò cướp ngân hàng”, “Em tra được ở trong thư viện”, kiểu đấy hả…
Kỷ Dũng Đào ghim bức vẽ lên bản đồ, ở bên cạnh bản đồ nhà triển lãm có một bản vẽ đen trắng.
Hình như nó không phải bản vẽ đường bộ của thành phố, mà là bản thiết kế xưa cũ của hệ thống ngầm dưới đất.
-
Đúng như Sở Giá Quân dự đoán, trước khi buổi triển lãm diễn ra vào cuối tuần, tuyến đường chính đã bị rào chắn chặn lại, chỉ chừa lại một làn đường, xe cộ lần lượt chạy qua. Bắt đầu từ thứ Bảy, những ai muốn vào xem triển lãm phải xuất trình vé vào và giấy tờ tùy thân cũng như phải qua kiểm tra an ninh. Việc bố trí phòng bị đã hoàn tất từ thứ Sáu, bốn giờ chiều phong tỏa đường, đoàn xe tháp tùng đồ triển lãm tiến vào…
Sở Giá Quân xách cặp l*иg đến nhà triển lãm thăm nom vài chuyến. Bên trong lẫn bên ngoài khu triển lãm đều trống trơn, Kỷ Dũng Đào dẫn người đếm bước theo bản đồ.
Kỷ Dũng Đào ngồi ngoài bồn hoa ăn tối với gã, tối nay đồ triển lãm sẽ đến nơi, ca trực sẽ kéo dài đến nửa đêm.
Sở Giá Quân: Mấy giờ anh về? Em có thu một bộ phim rồi, có đợi anh về xem không?
Kỷ Dũng Đào: Không cần đợi đâu.
Vậy có nghĩa là, chí ít cho đến trước ba giờ sáng, đều là ca trực của đội một.
Sở Giá Quân không có ý định đối đầu trực diện với họ. Triển lãm vàng, toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố đều tụ lại về đây, đối đầu trực diện sẽ không có phần thắng.
Nhân lúc họ giao ca lẻn vào, dùng một cách thức không thu hút sự chú ý của người khác gϊếŧ chết bảo vệ bên trong, mang chiến lợi phẩm rút lui theo đường thoát nước, vàng có thể để lại ở đó, đợi sóng gió qua đi rồi phi tang sau.
Xe hàng chở từng thùng đồ triển lãm tiến vào trong. Trần Tiểu Hổ cũng đã đến, cải trang thành một thợ sửa giày, ngồi phía đường đối diện. Sở Giá Quân thoáng nhìn hắn từ phía xa, giả vờ như không quan tâm lướt ngang qua hắn.
Gã giơ ra một ngón tay đặt lên môi, như thể gã chỉ đang sờ môi chính mình.
“Bước đầu tiên”.
-
Ba rưỡi sáng, tiếng chuông cảnh báo réo vang.
Lưu Vĩ Đức từ trong xe điều phối đi ra, dẫn theo người xông thẳng vào nhà triển lãm. Bọn họ nghe thấy tiếng súng, có người lẻn vào khu triển lãm tấn công nhóm bảo vệ đang làm nhiệm vụ trực ban.
-
Phòng Bình: Hội mình ba giờ mười lăm bắt đầu hành động, gặp nhau lúc ba rưỡi ở bên trong, đúng không?
Sở Giá Quân: Ừ, một phút cũng không được chậm trễ. Ba giờ mười lăm vào từ lối xả rác – bên đó chỉ có một đội người canh gác, phải lẻn vào nhân lúc bọn chúng không chú ý.
Sở Giá Quân: Tao với Trần Tiểu Hổ đi bằng đường cửa sổ. Ba người cùng vào một đường quá nguy hiểm. Cho mày tuyến đường đơn giản nhất, đừng có làm hỏng chuyện.
Gã đưa cho Phòng Bình một bộ súng, thêm một chai bom xăng[1]. Trước khi bọn họ chia nhau ra hành động, Sở Giá Quân mời họ một bữa thịt nướng ở nhà hàng tây.
Sở Giá Quân: Cái này chính là “tín hiệu”. Mày đi vào, nếu như bị chặn lại thì đốt chai bom xăng này. Tao với Tiểu Hổ sẽ qua hỗ trợ.
Phòng Bình không nghi ngờ gì cả. Nói đúng hơn, hắn cảm thấy không có lý do để nghi ngờ. Kế hoạch của Sở Giá Quân lần nào cũng vậy, điên rồ mà kỳ quái, nhưng lại có để dẫn dắt bọn chúng an toàn tiếp đất.
Đúng ba giờ mười lăm phút, hắn lẻn vào khu triển lãm, ba giờ rưỡi, đặt chân đến sảnh chính tòa nhà. Tiếng chuông báo động ngay lập tức vang inh ỏi, tất cả họng súng đều chĩa thẳng về phía hắn.
Phòng Bình lui về phía sau hành lang, hắn lấy một chai bom xăng từ trong ba lô ra ngoài, châm lửa, giơ lên…
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một thứ âm thanh.
Rất nhẹ nhàng, rất tinh vi. Cùng với một chút chấn động khe khẽ.
Giống như hồi còn bé lấy nước sôi đổ vào bình thủy tinh, và rồi khoảnh khắc trước khi lớp thủy tinh vỡ nát…
Khẽ vang.
-
Kẻ đột nhập được trang bị súng tiểu liên, đeo mặt nạ màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, vóc người hơi gầy.
Lưu Vĩ Đức nhìn thấy hắn giơ cao chai bom xăng, chuẩn bị ném về phía lão. Nhưng vào giây tiếp theo, chai bom xăng đã được châm lửa vỡ tan.
Cồn nồng độ cao ngay lập tức xối lên người hắn, miếng vải ở miệng chai bị đốt cháy trở thành nguồn lửa, ngọn lửa lập tức nuốt lấy người đàn ông. Vào lúc hắn giơ cái chai lên, loạt đạn đầu tiên đã găm vào người hắn ta, người đàn ông chỉ kịp gào lên vài tiếng hét thảm thiết rồi ôm theo cả vết bỏng lẫn vết đạn ngã gục xuống đất.
Sở Giá Quân rất đỗi tự tin vào bình bom xăng.
Bằng cách ra tay với chiếc bình thủy tinh, trước đây gã đã từng giải quyết mấy tên đàn em của bố nuôi không vừa mắt với gã.
Đám Lưu Vĩ Đức chắc đã xác nhận cái xác, trong lòng họ sẽ lờ mờ dấy lên một sự vui sướиɠ khôn tả - người đàn ông tóc dài này vác theo vài khẩu súng đột nhập hội trường, rất giống với tác phong của tên Sở Giá Quân trong lời đồn. Tiếng chuông điện thoại ở nhà Kỷ Dũng Đào cũng vang lên, đơn vị gọi anh đến, điều quan trọng nhất bây giờ chính là xác nhận xem người chết có phải là Sở Giá Quân hay không.
Lưu Vĩ Đức dễ trúng mánh, còn Kỷ Dũng Đào thì có lẽ… hơi khó nhai.
Chỉ dựa vào “tóc dài” và “man rợ” chắc vẫn chưa được…. Phần mặt và hai tay của Phòng Bình khả năng lớn đã hoàn toàn bị hủy hoại, rất khó để xác nhận danh tính.
Thực ra Sở Giá Quân chưa đối phó với bác sĩ pháp y nhiều, gã không biết rằng cái chết thay của Phòng Bình về cơ bản không thể thành công, nhưng xét trên phương diện có thể trì hoãn sách lược của cảnh sát, đúng thật là có tác dụng.
Chẳng hạn như Lưu Vĩ Đức, giờ đã đứng bên cái xác tự an ủi chính mình: Là hắn, chắc chắn là hắn!
Kỷ Dũng Đào nhìn cái xác với khuôn mặt đã không thể nhận ra ở trước mắt, trên mặt hắn còn dính chiếc mặt nạ nhựa bị nóng chảy, mặt nạ và phần da mặt bị tan chảy hòa vào với nhau: Tuổi tác trông có hơi… nhìn thế này vẫn chưa biết được. Phải đợi báo cáo của bên pháp y đã.
Kỷ Dũng Đào: Bảo pháp y kiểm tra một thứ, dịch dạ dày, xem có thịt người sót lại hay không. Mượn người bên tỉnh luôn, xem xem mất bao lâu mới có kết quả khám nghiệm mẫu xương.
Trước khi hành động, Sở Giá Quân đã mời hai người đó ăn thịt nướng.
Danh tính của người bị nghi là Sở Giá Quân này sớm nhất phải mấy ngày sau mới có kết quả. Nhưng đối với công việc bảo vệ triển lãm vàng, dường như đã không còn sợ bóng sợ gió như ban đầu nữa. Nếu người chết đó chính là Sở Giá Quân, đàn em của hắn sẽ khó mà vạch ra được kế hoạch tỉ mỉ chi tiết nếu không có người cầm đầu.
Buổi sáng, triển lãm vàng được tổ chức như thường lệ, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Thế nhưng đến chiều, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
-
Ba giờ chiều, triển lãm sắp sửa kết thúc.
Đúng lúc này, những người vẫn còn đang trong hội trường triển lãm kinh ngạc nhìn lên, họ trông thấy bên ngoài cửa sổ xuất hiện một thứ không thể tưởng tượng nổi…
Dù cho ở bất cứ nơi nào trong thành phố đều có thể gặp được công trường đang thi công, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy máy móc hạng nặng…
Thế nhưng, một chiếc cần cẩu cỡ lớn đang vươn cánh tay đòn đâm vào cửa sổ sát đất bằng kính của nhà triển lãm. Đường bộ có bị rào sắt chặn lại đi nữa cũng chẳng sao, dùng cánh tay cơ khí của cần cẩu, cách một con đường cũng có thể tạo nên một “cây cầu” bắc ngang qua.
Cùng với một tiếng động cực lớn, cánh tay cần cẩu đập vỡ cửa kính lớn. Đám đông hoảng loạn chạy tứ phía, nòng súng của bảo vệ tất cả đều nhắm thẳng vào cánh tay xe cẩu. Người đến xem triển lãm phải qua khám xét, cả súng và dao đều không được mang theo, vậy nên, vào lúc bọn họ nhắm thẳng vào cánh tay cơ khí đó, không ngờ được rằng có hai thanh niên đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang vồ lấy mảnh kính vỡ trên đất làm vũ khí, gϊếŧ chết hai nhân viên bảo vệ từ đằng sau, cướp lấy hai khẩu súng.
Giây tiếp theo, tiếng súng trong khu triển lãm vang lên không dứt.
[1] Bom xăng: Một loại vũ khí ném tự chế có xuất xứ từ thời xa xưa. Người chế đổ dầu vào trong chai, khi va chạm sẽ kích hoạt lửa và tạo ra đám cháy lan rộng một vùng. Sát thương của bom xăng là từ từ thiêu đốt, không phải gây chảy máu như lựu đạn. Nạn nhân sẽ mất máu dần dần cho đến khi tử vong. Loại vũ khí này dùng để gây sát thương, cấu rỉa máu đối phương, có thể dùng trong mọi trường hợp.