Tuyển Tập Những Vụ Án Bí Ẩn Trong Khu Chung Cư Sông Ái Nha

Chương 8

Trần Vị Dân: Tôi là giáo viên của thôn Lệ… đến từ thôn Lệ, là người viết mướn trong thôn…

Người ghi chép nghe không hiểu phương ngữ địa phương của ông ta, bối rối hết nhìn trái lại nhìn phải.

Trần Vị Dân: Không phải các cậu đang tìm người tên Sở Giá Quân à? Cái chữ “Giá” này, là giá trong hoa màu…

Trần Vị Dân: Tôi có thấy tờ thông báo dán ở huyện, cung cấp manh mối gì đấy, rồi huyện có hỗ trợ tiền vé xe, đưa tôi đến thành phố A. Tôi ngồi xe lửa tám ngày tám đêm đến đây, đồng chí ơi, tám ngày tám đêm…

Việc giao tiếp vô cùng khó khăn, cuối cùng Kỷ Dũng Đào và những người khác cũng hiểu được ý của ông ta – Trần Vị Dân, người thôn Lệ, huyện Bình Dương, Z Châu.

Thôn Lệ là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, không có trường học chính thức, tỉ lệ mù chữ rất cao, giống như mười mấy năm trước, có khả năng cả thôn chỉ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài bằng cách gửi thư, muốn điện báo hay gọi điện thoại phải lên huyện mới có.

Muốn viết thư phải tìm người biết chữ để nhờ viết hộ, Trần Vị Dân chính là người làm việc này.

Trần Vị Dân có ấn tượng rất sâu với Sở Giá Quân, bởi vì đôi mắt của cậu bé rất to, cũng rất đẹp. Hồi còn nhỏ Sở Giá Quân bị người trong nhà sai đến chỗ Trần Vị Dân nhờ viết thư, nội dung hầu hết là tìm người chú ở thôn khác mượn tiền. Bởi vì viết thư phải đề cả tên nên có vài lần Trần Vị Dân viết tên của Sở Giá Quân.

Giống với rất nhiều đứa trẻ trong thôn, Sở Giá Quân không học hết tiểu học. Hồi lớp Hai, đứa trẻ này đã mất tích – bị bán đi, chết ngoài ý muốn, bị gϊếŧ vì trả thù…. Số lượng trẻ con mất tích thực ra rất nhiều.

Trần Vị Dân: Tình hình nhà nó khá phức tạp… trong mắt các cậu thì chắc chắn là rất rắc rối, nhưng lại rất thường thấy trong thôn.

Trần Vị Dân: Bố nó đi sòng bạc ngầm ở huyện đánh bạc, nợ rất nhiều tiền nên chạy trốn. Người đòi nợ tìm đến tận nhà, muốn cướp lấy gà nhà nó để thế nợ, bà vợ chắc chắn là không cho rồi, thế là bị đánh chết.

Trần Vị Dân: Bị đánh chết ngay trước mặt thằng bé. Rồi sau đó Sở Giá Quân bị đem đi, bị mấy người kia đem đi rồi. Là… tức là thiếu nợ, con, thế nợ, hiểu không?

Người ghi chép miễn cưỡng nghe hiểu lời ông ta nói.

Kỷ Dũng Đào: Còn người bố thì sao? Cũng đồng ý à?

Trần Vị Dân: Sau đó bố nó quay về, nói chuyện với đám chủ nợ xong thì cũng đồng ý bán thằng bé để thế nợ, viết giấy thế chấp, thế là đứa bé coi như là bị bán đi, từ đấy không thấy nó nữa. Đồng chí ơi, mấy chuyện thế này ở thôn Lệ nhiều lắm…

Kỷ Dũng Đào day day huyệt thái dương. Anh cố tình cử người đến mấy vùng xa xôi để hỏi chuyện này, sự thật chứng minh, quyết định này là điều đúng đắn. Trước đây họ tìm ở thành phố và thị trấn đều công cốc, bởi vì xuất thân của hắn rất có khả năng là ở nơi tương đối xa, cả giao thông, thông tin lẫn giáo dục đều không phát triển.

Sự xuất hiện của Trần Vị Dân là cực kỳ đáng quý, nhưng những manh mối này, rất khó để nói là có tác dụng hay không.

Hiện giờ tuổi tác của Sở Giá Quân tầm khoảng 20, nhiều manh mối từ mười mấy năm trước giờ đã không có hiệu lực nữa.

Kỷ Dũng Đào: Nếu bây giờ ông gặp lại người đó thì liệu có cảm giác với hắn không?

Trần Vị Dân ngẫm nghĩ: Mắt của cậu ta rất đặc biệt… để tôi nghĩ xem, chắc là…

Trần Vị Dân suy nghĩ miên man, bỗng nhiên, ánh mắt ông ta rơi xuống một thứ.

Trên bàn làm việc có một khung ảnh, bên trong là một tấm ảnh chụp chung. Trần Vị Dân chau mày kề sát lại nhìn kỹ hơn, ngón tay do dự duỗi ra, chỉ vào khuôn mặt của một người trẻ tuổi trong ảnh.

Trần Vị Dân: … người này… có hơi…

Kỷ Dũng Đào: Đó là em trai tôi.

Trần Vị Dân: Ồ ồ! Xin lỗi, ngại quá, mạo phạm quan lớn rồi…

Kỷ Dũng Đào: Giống lắm à?

Trần Vị Dân: Thì, hơi khó nói. Có điều ánh mắt của đồng chí kia…

Kỷ Dũng Đào bảo người ghi chép viết cả mục này vào rồi đưa cho người phác họa. Trước đây bọn họ có được bản phác họa nửa mặt dưới của Sở Giá Quân, bây giờ miễn cưỡng có cả nửa trên nữa. Bản phác họa phải một tuần mới có, ngày mai phải liên lạc với bên huyện Bình Dương để trao đổi tin tức, còn Trần Vị Dân thì giữ lại, sắp xếp cả chỗ ở và đồ ăn cho ông ta…

Kỷ Dũng Đào nhìn vào bản phác họa chân dung của Sở Giá Quân được gửi từ nơi khác đến, khuôn mặt này, nếu chỉ nhìn nửa dưới sẽ thấy có cảm giác non nớt trẻ trung chưa thành thục của thiếu niên. Nếu như áp đôi mắt của Hứa Phi lên…

Anh thở dài, chẳng ai hy vọng em trai mình lại trông giống một tên tội phạm gϊếŧ người.

-

Kỷ Dũng Đào đưa Trần Vị Dân đến nhà khách, giúp ông ta đăng ký chứng minh cư trú.

Kỷ Dũng Đào: Thầy Trần, còn có chút chuyện tôi muốn hỏi thầy. Thầy nói là thầy vẫn luôn phản ánh chuyện sòng bạc với bên huyện, bây giờ chỗ đấy còn không?

Trần Vị Dân: Mấy năm trước bị phá hủy rồi, tên cầm đầu cũng đã bị bắn chết.

Kỷ Dũng Đào: Vậy những người khác còn sống không? Có thể nghe ngóng được chứ? Tình trạng bây giờ của nhà họ Sở hay họ hàng gì đó, thầy nghĩ đến chuyện gì đều có thể nói với tôi.

Trần Vị Dân ngẫm nghĩ, kể ra được vài chuyện vụn vặt, nhưng thời gian đã qua rất lâu, bản thân ông ta cũng không nhớ rõ lắm nữa.

Sở Giá Quân giống như con diều đứt dây, trôi nổi ở ngoài biết bao nhiêu năm. Rất nhiều manh mối phải tự mình đi tìm hiểu lại mới rõ.

Hai giờ sáng, Kỷ Dũng Đào chào tạm biệt Trần Vị Dân, đến thẳng đơn vị viết đơn xin đi công tác; lúc anh bước ra khỏi nhà khách, trong bóng tối phía sau cột đèn đường, Sở Giá Quân mặt không biểu cảm quan sát tòa kiến trúc này.

Ánh đèn trong căn phòng hướng Bắc tầng hai vừa tắt. Đó chính là phòng của Trần Vị Dân.

Sở Giá Quân đi theo Kỷ Dũng Đào, từ nhà theo đến đơn vị, từ đơn vị theo đến nhà khách. Gã không biết người vừa đến là ai, nhưng trực giác mách bảo gã rằng người có thể khiến Kỷ Dũng Đào nửa đêm đến đơn vị chắc chắn là một sự uy hϊếp cực kỳ lớn.

Muốn vào nhà khách phải có thư giới thiệu, nhưng muốn leo vào tầng hai rất dễ dàng. Sau khi Kỷ Dũng Đào rời đi, gã trèo lên cửa sổ tầng hai rồi nhìn vào bên trong. Trần Vị Dân quay mặt vào tường ngủ, Sở Giá Quân nhìn góc nghiêng trên mặt ông ta, cảm giác rất quen mắt.

Gã nhìn khuôn mặt của người kia, dần dần nhớ lại những ký ức sâu thẳm nơi vùng núi xa xôi trước đây.

Trần Vị Dân tỉnh giấc.

Ông ta nhìn thấy một đôi mắt, đôi mắt ấy như gần trong gang tấc, giống như ác mộng trong giấc ngủ mùa đông ngọt ngào ở vùng quê. Khi con người bị một đôi mắt như thế nhìn chăm chú, cảm giác đầu tiên sẽ không phải là sợ hãi.

Mà là sự tĩnh lặng.

Giống như con ếch bị một con rắn nhìn chòng chọc. Cái chết đã trở thành một kết cục thừa thãi đến nhàm chán, chi bằng nhìn vào đôi mắt đen như đá diệu thạch của con rắn rồi chìm vào giấc mộng cuối cùng trong màn đêm yên tĩnh.

-

Sở Giá Quân về đến nhà, đẩy cửa ra, giây tiếp theo gã nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Kỷ Dũng Đào ngồi trên chiếc giường hành quân, bên chân có một chiếc đệm sô pha nằm lăn lóc. Trước khi ra khỏi cửa, để phòng Kỷ Dũng Đào về nhà sớm phát hiện ra trên giường không có người, Sở Giá Quân bèn lấy mấy tấm đệm chèn dưới chăn, để nó phồng lên như có người đang nằm.

Kỷ Dũng Đào về sớm hơn gã một bước, vốn định vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi về thẳng phòng ngủ. Nhưng lúc đi qua phòng khách, anh tự dưng muốn xem ngũ quan của Hứa Phi.

Nếu như Sở Giá Quân thật sự giống với Hứa Phi, vậy cũng được tính là một manh mối.

Kỷ Dũng Đào bước đến bên chiếc giường hành quân ở góc phòng khách, cảm giác không đúng lắm. Cả người Hứa Phi đều che kín mít, giấu mình dưới chăn.

Anh kéo chăn ra, bên dưới chỉ có hai tấm đệm sô pha.

Kỷ Dũng Đào: Cậu đi đâu thế?

Sở Giá Quân: ……

Kỷ Dũng Đào: Nửa đêm khuya khoắt thế này đi ra ngoài làm gì?

Toi rồi.

Sở Giá Quân vắt óc kiếm cớ. Trong mắt Kỷ Dũng Đào hiện rõ sự tức giận mệt mỏi, gặng hỏi đáp án.

Sở Giá Quân: … em ra ngoài thuê phòng với bạn gái.

Kỷ Dũng Đào: … há?

Sở Giá Quân không đáp lại nữa, định tùy cơ ứng biến. Rồi gã bỗng nhiên vỡ lẽ, có phải là mình ngu không, sao không xử luôn Kỷ Dũng Đào cho rảnh nợ.

Súng giắt ở ngay thắt lưng, rút ra bắn một phát xong chuyện, sau đó chạy trốn. Mặc dù cả tòa nhà sẽ ầm ĩ lên ngay nhưng ngược lại hỗn loạn sẽ có lợi cho việc chạy trốn.

Kỷ Dũng Đào day day huyệt thái dương. Câu trả lời này hiển nhiên là nằm ngoài dự tính, nhất thời anh không biết có nên hỏi tiếp hay không, nên hỏi thế nào.

Kỷ Dũng Đào: … là… bạn đại học…? Sao cậu… chuyện này…

Bây giờ là bốn giờ sáng, một tiếng nữa là trời sáng, cho dù là ra ngoài qua đêm thì tại sao giờ này lại quay về? Yêu đương cũng không phải chuyện gì xấu hổ, tại sao phải lén lén lút lút…

Sở Giá Quân: Nhà cô ấy quản rất chặt…

Kỷ Dũng Đào: Anh hỏi là hỏi cái này!

Anh ném tấm đệm ra ngoài. Bên nhà gái nghiêm khắc, phải về trước lúc trời sáng thì còn nghe được, Hứa Phi vì cớ gì mà cũng phải lén lút?!

Sở Giá Quân: Em sợ anh cũng quản chặt.

Kỷ Dũng Đào: ……

Kỷ Dũng Đào cúi đầu tiếp tục day huyệt thái dương. Anh không có con cái, cũng không biết những chuyện thế này phải giao tiếp với con cái kiểu gì; kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ phất phất tay.

Kỷ Dũng Đào: Chuyện khác anh không quản. Còn chuyện bảo hộ thì phải làm cho tốt.

Sở Giá Quân: Gì cơ?

Kỷ Dũng Đào: Bao! Đừng có làm bụng con gái nhà người ta to lên! Đeo bao!

Sở Giá Quân khựng lại. Biểu cảm này của gã, theo suy nghĩ của Kỷ Dũng Đào là một tín hiệu rất nguy hiểm.

Kỷ Dũng Đào: … không đeo?

Sở Giá Quân: ……

Kỷ Dũng Đào: ……

Sở Giá Quân: Anh, nếu mà có rồi, anh có thể giúp em trông không…

Kỷ Dũng Đào: Sao? Để xe nôi sau xe cảnh sát rồi cùng đi bắt cướp à?

Kỷ Dũng Đào đứng dậy, đi lòng vòng mấy bước trong phòng khách. Sở Giá Quân cẩn thận né tránh anh – cho dù súng ở thắt lưng đã được áo che lại, nhưng nhỡ đâu bị nhìn thấy có dấu vết dưới lớp áo thì rất rắc rối.

Kỷ Dũng Đào: Đứng lại nào, anh không đánh cậu. Mấy cô cậu… tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng có vài chuyện bây giờ vẫn chưa thể làm được, hiểu không?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Thế lần sau phải làm thế nào, biết chưa?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Nói chuyện.

Sở Giá Quân: Xe nôi phải để ở nhà…

Kỷ Dũng Đào: Sao lúc xx lại không để não ở nhà đi?!

Chuyện tối nay cuối cùng cũng ứng phó qua được. Sáng hôm sau lúc đánh răng, Kỷ Dũng Đào đứng bên bồn nước bảo với gã, mấy ngày tới chắc anh phải đi công tác.

Việc sau đó có lẽ sẽ như vầy – tuần sau, chuyên gia phác họa chân dung có thể điều tới đây, cố gắng hoàn thiện bức vẽ phần mắt trong thời gian nhanh nhất có thể, dựa theo ngoại hình lúc nhỏ để khắc họa ra khuôn mặt lúc trưởng thành. Còn mình sẽ dẫn theo người đến thôn Lệ và huyện Bình Dương, nghĩ cách tìm ra người năm đó đã mua Sở Giá Quân.

Kỷ Dũng Đào: Anh không ở nhà, nhớ đừng có gây rắc rối cho anh, phải dọn dẹp nhà cửa.

Kỷ Dũng Đào: Không được trốn học, ở với bạn gái phải chú ý an toàn nọ kia… đừng làm ra chuyện liên quan đến mạng người…

Sở Giá Quân cắn răng: M–mạng người?

Kỷ Dũng Đào: Trong bụng ấy.

Sở Giá Quân: … ò.

Kỷ Dũng Đào sờ túi áo, lấy cho gã tiền tiêu vặt, đưa nhiều tiền hơn cả trước đây.

Kỷ Dũng Đào: Đừng để con gái người ta trả tiền, ngần này xem phim đủ dùng rồi, mua hoa mua coca gì đấy cũng đủ rồi.

Chuyến tàu của Kỷ Dũng Đào vào ngày mốt.

Sở Giá Quân tiễn anh ra ga, chuẩn bị quay về xem thời gian xử bắn Trần Tiểu Hổ. Với loại người mang tội lớn như hắn, trước khi tử hình sẽ cho thị chúng, có lúc trên xe chỉ có một người, cũng có lúc có vài người trên xe.

Anh bước lên tàu, hình như còn lo lắng điều gì đó, quay đầu lại nói: Gặp chuyện gì thì qua phòng 702 tìm người…. Trong hộp bánh quy còn có ít tiền lẻ…. Số điện thoại đơn vị có ghi trên sổ danh bạ rồi, muốn liên lạc với anh thì nhờ người ở đơn vị gọi…

Sở Giá Quân: Biết rồi biết rồi biết rồi…

Kỷ Dũng Đào: Mất kiên nhẫn rồi à? Chỉ đợi anh đi để mau chóng hẹn hò với bạn gái chứ gì?

Sở Giá Quân: Đâu có.

Sở Giá Quân cười hì hì: Nếu em kết hôn rồi chuyển ra ngoài với cô ấy thì anh lại một mình lẻ bóng phải không?

Kỷ Dũng Đào khựng lại một lát, cười khổ: Chứ sao nữa?

Sở Giá Quân: Vậy em chia tay với cô ấy.

Kỷ Dũng Đào ngớ ra, duỗi tay ra đánh gã: Ăn nói bậy bạ. Sau này cậu kết hôn cũng đâu phải với anh.

Sở Giá Quân: Không gả cho anh thì không kết hôn nữa thôi.

Kỷ Dũng Đào: Câu này mà truyền ra ngoài kẻo bị người ta coi là bệnh hoạn đấy.

Sở Giá Quân: Thì sao chứ?

Kỷ Dũng Đào: Cậu không đi học được nữa, anh cũng không thể đi làm nữa, cùng hít khí trời sống chắc.

Sở Giá Quân: Hít khí trời cũng dắt em đi cùng? Được thế thì còn gì bằng.

Sở Giá Quân: Đừng nói là hít khí trời, đi đến cùng đường mà phải cướp phải trộm thì em cũng đi cùng anh được hết.

Kỷ Dũng Đào bó tay: Có mấy lá gan mà cướp với cả trộm? Nay mai mà bụng con gái nhà người ta bị cậu làm cho to lên, anh xem cậu bị dọa thành cái bộ dạng gì.

Sở Giá Quân: Em không lấy mạng ai trên người con gái nhà người ta đâu, muốn làm phải làm to cơ.

Kỷ Dũng Đào: To thế nào?

Sở Giá Quân: Những người biết nói tiếng Anh trên cả nước, em lấy mạng bọn họ, cho nhà trường khỏi phải thi tiếng Anh nữa.

Kỷ Dũng Đào chợt nhớ ra: Lần trước ở trường có bài kiểm tra tiếng Anh phải không? Bao nhiêu điểm?

Sở Giá Quân: Chín mươi lăm!

Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, Sở Giá Quân nép mình vào giữa đám người đưa tiễn, mỉm cười bước đi.

-

Trong thời gian Kỷ Dũng Đào đi công tác, Sở Giá Quân lúc thì đến trường lượn vài vòng, lúc thì ở sau bếp nhà hàng lập bản đồ kế hoạch hành động. Có lúc lại đi dạo ven bờ sông Ái Nha, xem bọn con nít đào chạch dưới sông.

Trần Vị Dân ở nhà khách đã “biến mất”, phải đợi sau khi chuyên gia phác họa chân dung đến nơi, bọn họ đến tìm Trần Vị Dân mới phát hiện ra không thấy người ở đâu nữa. Kể cả Kỷ Dũng Đào có nhận được tin tức thì cũng phải mất mấy ngày mới về kịp.

Sở Giá Quân ngáp dài, đi đến cửa hàng băng đĩa mua một đống băng từ và băng ghi hình. Trong nhà Kỷ Dũng Đào chỉ có máy ghi âm, Sở Giá Quân mua một dàn loa, người kia về hỏi thì bảo là đổi được ở chỗ làm thêm.

Dây trong loa được làm bằng vàng, như vậy âm sắc nghe hay hơn.

Gã vẫn luôn muốn kéo Kỷ Dũng Đào đi ăn bít tết ở cửa hàng Hữu Nghị, nhưng một bữa cơm hết 60 tệ, người kia chắc chắn sẽ không đi. Sở Giá Quân đi ăn mấy lần, hỏi người ta thì biết có thể đóng gói, lần sau mua về nhà, bít tết kèm với rượu vang.

Sở Giá Quân còn kiếm được mấy tờ “vé lậu” từ tay bọn bán rong bên ngoài siêu thị, vé này có thể mua áo khoác cao cấp nhập khẩu. Ngoài cửa sổ siêu thị có hai chiếc áo da lạc đà lót lông của Ý vừa mắt gã từ lâu. Tấm áo khoác của Kỷ Dũng Đào đã sắp bị ám mùi thuốc hết cả, trong túi áo toàn là tàn thuốc, gã không thể chịu đựng thêm nữa.

Trở về khu chung cư sông Ái Nha, Sở Giá Quân phát hiện mình quên đem theo chìa khóa. Lúc nào gã cũng quên đem chìa, lúc Kỷ Dũng Đào ở nhà thường để cửa cho gã.

Bây giờ người kia đi công tác xa, gã không vào nhà được.

Gã muốn cạy khóa vào nhà, nhưng đám người đi đi lại lại sau lưng lại toàn là đồng nghiệp của Kỷ Dũng Đào, gã không thể bình tâm “làm việc” được.

Cuối cùng gã tìm đến tên đầu sỏ “Cuộn Phim”, liên hệ với “vua phá khóa” chỗ này, nghe nói một ổ khóa chỉ cần ba giây là mở được ngay tắp lự.

Vua phá khóa mới nghe là ở khu chung cư sông Ái Nha bèn từ chối không muốn đi, biết chỗ này là ký túc của cảnh sát.

Sở Giá Quân đang ngậm ống hút coca, nghe thấy người kia bảo không muốn đi, chai thủy tinh trong tay ngay tức khắc bị đập vào tường vỡ vụn. Cuộn Phim giận đùng đùng: Mày điên à?! Mày kiếm chuyện ở đấy thì cả cái thành phố A này đừng hòng lôi kéo được ai hết!

Sở Giá Quân ở khách sạn cao cấp nhất vài ngày, ăn “KFC thành phố A” mà đầu bếp của khách sạn làm ra, nghe nói là dựa theo mùi vị của quán KFC trước cửa.

Cuối cùng gã chỉ có thể về nhà, đứng trước cánh cửa khóa chặt mà lòng ủ ê.

Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: Tiểu Phi hả, sao thế?

Là Lưu Vĩ Đức, mới tan ca về nhà.

Lưu Vĩ Đức sống ở phòng 702.

Sở Giá Quân dẩu dẩu môi: Quên đem theo chìa khóa rồi.

Lưu Vĩ Đức: Không sao hết, đơn giản mà, đợi Tiểu Ngô phòng 04 về rồi trèo qua ban công vào nhà.

Lưu Vĩ Đức: Cái này có là gì đâu, có khó khăn thì tìm cảnh sát mà, chỗ này đều là cảnh sát hết có gì phải sợ.

Mấy người mượn ban công phòng 04 trèo qua phòng 05 mở cửa giúp gã. Trong phòng tối đen, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Sở Giá Quân một mình ngồi ở phòng khách thẫn thờ một lúc lâu, mở tivi ra, giờ này kênh nào cũng đang chiếu Hồng lâu mộng. Bên ngoài còn có hai người đàn ông đang cãi nhau, nữ diễn viên đóng Tiết Bảo Thoa với cô diễn viên Nhật Bản nào đấy ai đẹp hơn ai.

Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh nói xem ai đẹp hơn?

Không ai trả lời. Gã chợt nhớ ra, Kỷ Dũng Đào đi công tác rồi. Trong nhà giờ chỉ còn mình gã.

Sở Giá Quân bật hết đèn trong nhà lên, tivi lẫn loa cũng mở cả. Gã chạy vào phòng ngủ của Kỷ Dũng Đào, kéo chăn của người kia ra phủ lên người, chạy loanh quanh khắp nhà. Chạy đến nỗi không còn sức lực nữa, cuộn người trong chăn ngủ ngay trên sàn.

Ngủ được một lúc, điện thoại đổ chuông.

Sở Giá Quân tỉnh giấc khỏi cơn mơ, đờ người một lúc mới mò mẫm dậy nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia điện thoại, là giọng của người đó.

Kỷ Dũng Đào: Ở nhà hả?

Kỷ Dũng Đào: Không đi làm? Không đi chơi với bạn gái?

Kỷ Dũng Đào: Nói với cậu một tiếng, anh đến nơi rồi, gọi từ nhà khách ở huyện về đấy.

Kỷ Dũng Đào: Ngày mai vào sâu trong núi chưa chắc đã có điện thoại. Ở nhà thế nào? Vẫn ổn chứ?

Sở Giá Quân: Không ổn.

Kỷ Dũng Đào: Sao lại không ổn?

Sở Giá Quân: Em lúc nào cũng quên mang chìa khóa.

Kỷ Dũng Đào thấp giọng cười: Đi ngủ nhà bạn gái ấy.

Sở Giá Quân: Em không có bạn gái, em chỉ còn mỗi cái nhà này thôi.

Kỷ Dũng Đào: Sẽ có thôi mà.

Sở Giá Quân: Không có nữa đâu, chỉ còn cái nhà này thôi. Anh còn không về mở cửa cho em là em ra đường ăn xin đấy.

Kỷ Dũng Đào: Không oang oang đi cướp ngân hàng nữa?

Sở Giá Quân: Không phải anh bảo là đừng gây rắc rối cho anh à?

Kỷ Dũng Đào: Anh đang đi công tác mà. Giờ cậu đi cướp thì là gây rắc rối cho lão Lưu. Đi đi.

Sở Giá Quân: Thật hả? Thế em đi nhá.

Kỷ Dũng Đào: Ừ, cướp nhiều một tí, đợi anh về anh bắn chết cậu.

Kỷ Dũng Đào mỉm cười gác máy, quay về phòng. Anh cũng ngồi trong căn phòng chỉ có một mình, ngây ngốc nhìn tivi.

Sở Giá Quân không ngủ được nữa, ra bờ sông chạy bộ. Trước mặt gã có một con chó đang bới thùng rác tìm đồ ăn, Sở Giá Quân chạy qua, lại chạy quay lại, ngồi xổm xuống quan sát nó.

Gã đưa chó về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi cả người và chó cuộn người trong chăn của Kỷ Dũng Đào ngủ thϊếp đi.