*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: m
13.
Hiểu Dao trằn trọc cả đêm, đến khi những tia nắng đầu tiên rọi vào qua ô cửa sổ, liền vội vàng đứng trước gương nhìn mình kỹ càng.
Khóe miệng khẽ giương, liền tựa như bông hoa tung bay khắp trời, tỏa ra mùi hương say đắm lòng người. Đến gần tỉ mẩn nhìn, sẽ thấy da thịt trắng như tuyết mịn màng nuột nà, nhàn nhạt ửng hồng, bất luận thế nào cũng không nhìn ra hai chữ “lôi thôi”, chứ nói gì đến “xấu”.
“Mình đương nhiên là đẹp không gì sánh bằng.”
Hiểu Dao hỏi người đẹp trong gương.
“Lẽ nào thẩm người đời đã thay đổi?”
Y sống một mình nhiều năm như vậy, thói đời đã thay đổi rồi sao?
Giữa lúc Hiểu Dao ngầm ưu thương, bỗng linh quang chợt léo, đột nhiên nhanh trí* nhớ tới thánh điển chỉ Thánh tử mới có thể xem được lưu giữ trong giáo.
*Phúc chí tâm linh [福至心灵]: Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén.
Y khép mình quá sớm, còn chưa kịp nhận thánh điển từ Thánh tử đời trước thì đã phải rời xa người nhà.
Hiểu Dao không hề trì hoãn, đeo mặt nạ lên rồi chạy nhanh đến Tàng thư các, quả nhiên ở tít trong một dãy tìm được cuốn 《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》.
《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》 giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ 108 kiểu bạch liên hoa, nào là hình tượng thánh mẫu, style ánh trăng sáng, loại mặt hàng đê tiện diêm dúa lòe loẹt… Trong đó trí mạng nhất là cái hình tượng cuối cùng kia.
Ngoài nhân vật chính thì là vạn người mê!
Hiểu Dao càng đọc càng kinh hãi, đây không phải là viết về y sao?
Ngoại trừ y thì còn ai phù hợp với ba chữ “vạn người mê” chứ?
Lòng y thông suốt, cảm thấy sương mù lúc trước quanh quẩn trước mắt đều đã tiêu tan, tầm mắt sáng tỏ thông tường.
Cuộn bảo giám lại, Hiểu Dao gấp rút đi tìm Niên Thụy Minh, muốn gặp hắn rồi chia sẻ phát hiện mới của mình, nhân tiện quét bỏ xấu hổ lúc trước.
Niên Thụy Minh gặp y cũng hưng phấn không thôi, giành nói: “Ngươi đã thấy vũ nữ Tây Vực hôm nay Tả hộ pháp mang về chưa? Ta chưa từng gặp mỹ nhân nào như thế.”
Hiểu Dao cũng chưa bao giờ bắt gặp bộ dáng mong chờ này của Niên Thụy Minh, hắn trước mặt y luôn hiền lành ít nói, làm cho y không vui. Mà lúc này đây, Niên Thụy Minh mặt mày hứng khởi miêu tả với y vũ nữ Tây Vực đẹp cỡ nào, khác biệt ra sao, dáng múa diễm lệ.
Hắn lải nhà lải nhải cả buổi trời, mới nhớ tới chính sự, quét mắt nhìn quyển sách trên tay Hiểu Dao hỏi: “Ngại quá, ngươi tìm ta có chuyện gì à?”
Hiểu Dao há miệng thở dốc, lại như mắc xương trong họng, không thốt lên lời.
Hóa ra không phải y không có mị lực.
Hóa ra hắn cũng chẳng phải không biết thưởng thức.
Mà là hắn mãi mãi đều không thấy được vẻ đẹp của y.
Thì ra ngoài vai chính ra thì mùi vị vạn người mê là thế này.
14.
“Thánh tử? Hiểu Dao?”
Niên Thụy Minh duỗi tay vẫy vẫy trước mặt y.
Hiểu Dao thu lại suy nghĩ, hừ lạnh nói: “Chỉ là múa thôi mà, ta cũng biết.”
Niên Thụy Minh kinh ngạc vui mừng đáp: “Chẳng biết có may mắn được chiêm ngưỡng hay không?”
Hiểu Dao nhắm mắt lại, cảm nhận hương hoa, tiếng chim hót. Mái tóc dài đen nhánh bay lên tựa lụa mỏng, hai tay múa may linh hoạt như rắn, đôi chân nhón mũi chuyển động cực nhanh, chân ngọc thon dài bắt chéo qua lại, y đang nhảy trong tiếng nhạc động lòng người nhất.
Niên Thụy Minh nhìn hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Ngươi bị chuột rút hả?”
“…”
“Ngươi đi kiểu gì thế?”
15.
Hiểu Dao tựa trên bệ cửa sổ, u buồn nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ.
Niên Thụy Minh đi ngang qua bèn khoác cho y chiếc áo: “Sắp đến giờ ăn rồi.”
Hiểu Dao rũ mi, cúi đầu thở dài: “Không có hứng ăn.”
“Vậy à?” Niên Thụy Minh nói, “Hôm nay ta đặc biệt bảo đầu bếp làm móng heo hầm tương* ngươi thích nhất.”*móng heo hầm tương [酱猪蹄]
Hiểu Dao lạnh lùng trả lời: “Theo ý ngươi ta là loại dung tục chỉ biết móng heo đúng không?”
“Đương nhiên là không rồi, sao ngươi lại nghĩ vậy?” Niên Thụy Minh ngạc nhiên đáp.
Hiểu Dao không nói gì, tầm mắt lại dời ra ngoài cửa sổ.
Niên Thụy Minh nói: “Rõ ràng ngươi còn thích ăn chân giò giầm tương*, thịt bò hầm tương**, vịt xào***, ngỗng xào****, cừu non hấp*****, đuôi hươu hấp******, vịt kho*******, thịt khô,…”
“Bụng ngươi kêu.”
“… Ta nghe thấy rồi.”
Niên Thụy Minh dắt tay y: “Đi thôi, đừng để đói lả.”
Hiểu Dao khẽ cắn môi lật tay kéo hắn, miễn cương nói: “Không có chân gà à?”
Niên Thụy Minh ngẩn ra, khen tự đáy lòng: “Ngươi cũng ăn được đấy.”
“…”
“Sao ngươi lại kéo khóe miệng ta?”*chân giò giầm tương [酱肘子]hoặc** thịt bò hầm tương [酱牛肉]
***vịt xào [烧花鸭]: là một món ăn địa phương nổi tiếng với đủ các hương vị, món ăn thuộc về ẩm thực Hà Bắc. Đặt nồi trên lửa vừa, cho dầu vào, thêm gừng vừa ăn, tiêu, cho thịt vịt vào xào khoảng 5 phút, thêm xì dầu, nước, muối, đường phèn, khi thêm nước nhớ đậy vung kín vịt. Thịt nấu ở lửa lớn, chuyển sang lửa nhỏ và nấu từ từ cho đến khi thịt mềm và cạn nước.****ngỗng xào [烧子鹅]: là món ngon được chế biến từ ngỗng chặt miếng, gừng và tỏi.*****cừu non hấp [蒸羊羔儿]: ******đuôi hươu hấp [蒸鹿尾儿]: là một món ăn của người Mãn Châu được chế biến từ nguyên liệu chính là gan lợn và ruột lợn.*******vịt kho [卤鸭]: