Editor: m
10.
Xấu.
Cái từ này với Hiểu Dao mà nói, là vô cùng xa xôi, là sự tồn tại xa lạ cỡ nào, vốn cả đời đều sẽ chẳng liên quan đến y.
Mãi đến khi y gặp một tên giáo chủ có mắt như mù.
11.
Hiểu Dao không tức giận như trong tưởng tượng, trái lại có phần mừng rỡ.
Người đời ham thích dung nhan tuyệt thế của y, chỉ có Niên Thụy Minh chẳng biết xấu đẹp, chỉ biết quan tâm đến tim thủy tinh của y.
Hiểu Dao bỗng thấy hắn không giống đám phàm nhân hạn hẹp kia, mộc mạc và có nội hàm, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn, đến cả chiếc mặt nạ xanh lá lúc thường ghét bỏ đủ kiểu cũng đeo lên.
Y muốn đối xử tốt với hắn hơn đôi chút. Đối xử đặc biệt, yêu con người hắn, tốt một xíu.
Bởi vì trong tương lai không xa, Niên Thụy Minh sẽ phát hiện tình yêu của hắn là vô cùng nhỏ bé, không chịu nổi một kích giữa dòng lũ ở nhân thế, khi đối mặt với những kẻ tranh đoạt từ bốn phương tám hướng, thánh giáo của hắn cũng chẳng tài nào che mưa chắn gió cho Hiểu Dao được.
Ánh mắt Hiểu Dao nhìn Niên Thụy Minh từ thương hại thành thương tiếc, mặc hắn cầm hai tay mình lên.
“Sao tay ngươi đen thế? Mấy ngày chưa tắm rồi?”
Hiểu Dao im lặng, y phát giác kỳ thật Niên Thụy Minh lớn lên rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, đến cả khóe môi cũng…
“Lần sau tuyệt đối không được rửa chân trong hồ thánh nữa, ngươi rửa nước ấy mười năm, đã thối ình từ lâu rồi.”
Đến cả khóe miệng cũng…
“Lòng thích cái đẹp ai cũng có, ngươi là nam tử không cần quá lôi thôi lếch thếch là được.”
—— Bốp!
Niên Thụy Minh che khóe miệng lại, uất ức nói: “Cớ gì lại đánh ta?”
Hiểu Dao thở dài, nhẹ nhàng nện bước đến cạnh ao, bẻ một đóa sen, ôm trong lòng.
“Ta hay sen đẹp?”
Niên Thụy Minh không thèm nghĩ ngợi liền đáp: “Hoa sen.”
Hiểu Dao bóc từng cánh hoa, nhìn chúng nó đều rơi xuống bùn đất, không còn cao quý nữa, buồn bã nói: “Sen là ta, ta chính là sen.”
Niên Thụy Minh như đăm chiêu trả lời: “Nhưng vẫn là hoa sen đẹp.”
Hiểu Dao quẳng bông sen đi, ngoắc tay với hắn: “Muốn biết lí do ta đánh ngươi không?”
Niên Thụy Minh lắc đầu: “Vì sao?”
Hiểu Dao cười mị hoặc, khẽ liếʍ môi đỏ.
Niên Thụy Minh: “Miệng khô thì tốt nhất là nên uống nhiều nước.”
Hiểu Dao: “… Ngươi qua đây, ta nói cho ngươi biết nguyên nhân ta đánh ngươi.”
Niên Thụy Minh theo lời đi qua.
—— Bốp!
“Sao ngươi lại đánh ta nữa?”
12.
Sao y lại không có vẻ đẹp của sen chứ?
Hiểu Dao không tin, càng không cam lòng.
Chắc chắn là Niên Thụy Minh cố tình dối lòng để chọc tức y.
Y cũng sẽ không dễ dàng nhận thua đâu!
Vóc người trần trụi nằm trên tơ lụa đen, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết, ánh trăng tựa như tấm lưới mềm mỏng quấn quanh người y, càng tăng thêm sắc thái quyến rũ.
Trong đôi mắt thâm trầm của Niên Thụy Minh dâng lên cảm xúc không thể diễn tả.
“Đây là giường của ta.”
“Vậy à? Có lẽ ta nhớ nhầm.”
Hiểu Dao không ngồi dậy, trở mình nhấc một chân lên, để lộ xương quai xanh tinh xảo và một đoạn chân nhỏ nhắn trắng tựa ngọc.
Niên Thụy Minh di chuyển, đến gần đầu giường, dịu dành ôm y.
Hiểu Dao dịu ngoan dựa trên vai hắn, ngón tay vẽ xoắn ốc trên ngực hắn.
Cảnh đêm trêu người cũng thua kém mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của y.
Hiểu Dao nhắm hai mắt lại, cảm nhận hai cánh tay mạnh mẽ, nâng y đi một mạch…
Đi vào phòng y?
Niên Thụy Minh an trí y trên giường, chu đáo đắp chăn cho y, bấy giờ mới lau mồ hôi trên thái dương, lên tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó đi luôn!
Đi luôn!
Hiểu Dao ngẩn tò te nằm trên giường, không nghĩ ra sai chỗ nào.
Y đã bỏ xuống cái tôi bán rẻ sắc đẹp, Niên Thụy Minh sao có thể kháng cự được cám dỗ từ thân thể y.
Chẳng lẽ y không có xíu sức hấp dẫn nào với hắn thật sao?