Đức Hạnh Không Thể Trói Buộc Tôi

Chương 4: Sau khi bị cấp trên dụ dỗ liền về nhà thân thiết với bạn trai

Lâm Tương Các.

Nơi này là nơi cập bến của vô số siêu xe, hơn nữa đây vốn là nơi tiêu xài của giới thượng lưu, những chiếc siêu xe ít được nhìn thấy trái lại cũng xếp thành hàng dài ở nơi này.

Nam nữ ăn mặc sang trọng tao nhã tay trong tay bước vào, Trần Ức Liễu có chút lo lắng, mặc dù công ty thỉnh thoảng tổ chức một số tiệc chiêu đãi cao cấp nhưng đều có một số đồng nghiệp lâu năm đi cùng, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến

chỉ dẫn cho nên cô mới không tỏ ra rụt rè.

Nhưng hôm nay, trong dịp này, chỉ có cô và Kỷ Minh.

Mặc dù Kỷ Minh cư xử đúng mực nhưng cô vẫn có chút không thích ứng được, anh cũng chưa bao giờ đến những nơi như thế này, chỉ quyết định tới Lâm Tương Các sau khi nghe lãnh đạo nói qua: Lâm Tương Các là nhà hàng hàng đầu ở Thành phố S và nó cũng được xếp hạng TOP ở Trung Quốc.

Anh muốn dành cho Trần Ức Liễu những gì tốt nhất nằm trong khả năng của mình.

Trước khi đặt bàn anh đã kiểm tra thông tin và phản hồi của khách trên mạng, khoảng hơn 2000 tệ/người.

Trong lòng thầm nghĩ cũng khá ổn.

Đến đây rồi mới biết, e rằng 2000 tệ là mức tiêu thụ thấp nhất, có thể xác định được bài đánh giá trên trang web là để câu view.

Nếu thực sự muốn thưởng thức một bữa tối thoải mái tại đây, đại khái là anh không thể trả nổi.

Bầu không khí lãng mạn và sang trọng bao phủ toàn bộ không gian, mang lại cho người ta cảm giác vừa nghệ thuật vừa cổ điển.

Chân nến bằng bạc, ly pha lê, đĩa mạ vàng chạm khắc nổi... đều có ở khắp mọi nơi trong nhà hàng.

Chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo được đặt ở hai bên, người phục vụ đi tới lịch sự kéo ghế cho hai người, động tác cực kỳ chuyên nghiệp.

Trong quá trình gọi món, Trần Ức Liễu vô cùng dè dặt, nhìn giá của các món ăn làm cho người ta trố mắt nghẹn họng, cô âm thầm tính toán làm sao để vừa giữ được thể diện lại vừa có thể khống chế lượng tiền trong phạm vi có thể trả.

“Xin hỏi, ngài có muốn uống gì không?” Người phục vụ đưa menu đồ uống cho Kỷ Minh.

Hóa ra đồ uống ở những nơi như thế này cũng là loại đắt nhất, việc đưa menu đồ uống cho khách nam là một hành vi mặc định ngầm của nhà hàng.

Cho dù sắc mặt Kỷ Minh rất bình thường, nhưng Trần Ức Liễu có thể nhìn ra khóe miệng anh có chút cứng ngắc.

“Tôi đang uống thuốc nên không uống rượu được.” Trần Ức Liễu nói.

Người phục vụ không hề khựng lại, rất tự nhiên gật đầu, về đồ uống, hai người chỉ gọi một bình trà hương, mặc dù trà hương cũng rất đắt tiền.

Hai người sớm chiều ở chung, sao Kỷ Minh không biết chuyện Trần Ức Liễu hoàn toàn không uống thuốc.

Cô hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.

Trần Ức Liễu cũng không cảm thấy gì: “Kỷ Minh, em đi dặm lại lớp trang điểm một chút.”

Kỷ Minh mỉm cười gật đầu, nhìn cô rời đi, trực giác nhạy bén của người đàn ông khiến anh nhận ra rằng rất nhiều ánh mắt xung quanh cũng đang dõi theo Trần Ức Liễu.

Trần Ức Liễu dáng cao chân dài, phong cách ăn mặc phóng khoáng, cho dù là bộ trang phục công sở cơ bản nhưng với phần hông ôm sát và đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp cũng đủ khiến người ta chập chờn sinh tương tư, mỗi bước của cô đi đều có thể đi vào lòng người.

Một phụ nữ trẻ, xinh đẹp, có học thức — một nguồn tài nguyên khan hiếm, mấy con sói đầu đàn cũng muốn chia một chén canh.

Nhưng người đàn ông đối diện với người phụ nữ kia cũng không nên xem thường, từ những cái nhìn thường xuyên của các nữ phục vụ được đào tạo bài bản và những cái nhìn lén lút của những người phụ nữ có cả bạn trai mình đang ngồi trước mặt, thì ngoại hình của người đàn ông này không thua kém gì so với cái gọi là thần tượng trên màn ảnh cả.

Chỉ một cái sườn mặt là có thể nhìn ra đường nét của người đàn ông nho nhã tuấn mỹ, nếu không phải người phụ nữ đối diện anh quá chói mắt, thì cũng không hề ít cô gái đi tới xin phương thức liên hệ của anh.

Trần Ức Liễu đứng trước gương tô lại son môi - bởi vì lúc ở trong xe đã bị Kỷ Minh ăn sạch sẽ.

Một người đàn ông bước tới, rửa tay và lau khô.

Trần Ức Liễu mím môi, ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau trong gương.

“Thật trùng hợp.” Người đàn ông trầm giọng nói.

“Từ tổng…”

Sao lại gặp Từ Hoài Viễn ở đây? Sao có thể trùng hợp như vậy?

Đây đương nhiên không phải trùng hợp, Từ Hoài Viễn đi theo sau xe bọn họ, anh tự nhiên biết hai người muốn đi đâu, nhưng việc đến Lâm Tương Các lại là chuyện ngoài ý muốn.

Không ngờ bạn trai của cô lại có đủ khả năng chi trả cho nơi này.

Trần Ức Liễu điều chỉnh tâm tình: “Vừa rồi sao tôi không thấy ngài?”

“Tôi ở phòng riêng, hạn chế người ngoài.”

“Ồ, thì ra là như vậy…” Trần Ức Liễu hận mình nói quá nhanh, cái này có tính là làm trò cười cho thiên hạ không?

Trần Ức Liễu bình tĩnh cất thỏi son đi, cô chú ý tới tầmmắt của người đàn ông đang dừng ở môi cô, cô vô thức mất tự nhiên mím môi lại.

“Màu này rất đẹp, rất hợp với cô.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông lau khô tay, chuẩn bị rời đi trước, Trần Ức Liễu đưa một tay ra sau lưng, một tay vuốt thẳng mái tóc gãy trên trán.

Lúc người đàn ông quay người lại, lòng bàn tay trái sau lưng đột nhiên ngứa ngáy.

Những ngón tay cao hơn nhiệt độ cơ thể đang xoa xoa lòng bàn tay cô vô cùng nhẹ nhàng và tinh tế.

Chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng đối với Trần Ức Liễu, thời gian giống như đang tạm dừng.

Khi cô kịp phản ứng quay lại, người đàn ông đã sớm đi xa rồi.

Cảm giác như bị điện giật này…

Là anh ta đang quyến rũ cô sao?

Trần Ức Liễu nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của mình, có lẽ hai người chỉ tình cờ gặp nhau thôi.

Trở lại chỗ ngồi, Kỷ Minh đang rót trà cho cô.

“Sao đi lâu thế?”

“Em đi vệ sinh ấy mà.”

Bữa tối này rất thú vị, cho đến bây giờ Trần Ức Liễu mới biết rằng đồ ăn Trung Quốc nhìn giống đồ ăn bình thường nấu tại nhà có thể được chế biến tinh xảo như vậy.

Dĩ nhiên cũng có liên quan đến giá cả.

Trên đường lái xe về nhà, Kỷ Minh nhìn Trần Ức Liễu có chút không tập trung, chỉ cho rằng cô đang nhớ lại ký ức khó quên của ngày hôm nay.

“Sau này anh sẽ để cho em trở thành khách quen của Lâm Tương Các.” Kỷ Minh cười cười, rồi hơi tăng tốc độ xe lên.

“Được, vậy em đây mỏi mắt mong chờ.” Trần Ức Liễu mỉm cười đáp.

Chờ sau này, sau này là bao lâu, bọn họ cũng sẽ giống Từ Hoài Viễn vào loại phòng riêng đó sao?

Sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Từ Hoài Viễn? Không được không được.

Trần Ức Liễu hạ kính xe xuống một chút, hy vọng gió đêm sẽ thổi bay những suy nghĩ bồn chồn và kỳ lạ trong lòng mình.

“Em nóng à?”

“Hơi ngột ngạt, em hóng gió một chút.” Cô giải thích.

Về đến nhà, Trần Ức Liễu thống khoái đi tắm nước nóng, tóc khô một nửa liền ngồi ở trên ghế sô pha lướt vòng bạn bè.

Kỷ Minh nhanh chóng từ trong phòng tắm đi ra, anh ngồi trước mặt Trần Ức Liễu, tựa đầu vào bả vai trái của cô, đôi môi mềm mại của anh thỉnh thoảng lướt qua ngực cô, dùng tay nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm ra, trên trán còn đọng lại một chút nước, anh nắm lấy eo của cô bế ngang cô lên.

“Trần Ức Liễu…” Tay anh lướt qua vòng eo của cô, đặt trên bụng dưới của cô, mơ hồ vuốt ve xung quanh.

“Hả?” Trần Ức Liễu cười nhìn hắn, cao giọng nói.

Quan hệ nam nữ, hai người đã sớm tâm linh tương thông, tất nhiên biết đây là có ý gì.

Bàn tay Kỷ Minh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài đã khô một nửa của cô, giữ lấy gáy cô, hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô.

Với kinh nghiệm phong phú, anh biết miệng của cô rất nhạy cảm, vì vậy anh đi thẳng vào chủ đề, áp chiếc lưỡi thô dày của mình vào miệng cô, không ngừng chọc ngoáy, cho cô nước bọt của mình, cố gắng lấp đầy cô, khiến cô đều có mùi vị của anh.

Kỷ Minh dùng sức khuấy động trong miệng cô, lại cuộn đầu lưỡi liếʍ láp cô, cuối cùng nhẹ nhàng mυ'ŧ vào.