Buổi tối, làn gió thổi nhẹ xuyên qua tấm rèm trên cửa số, Trần Ức Liễu làm ổ trên ghế sô pha, cảm nhận sự thư thái đã mất từ lâu, lười biếng tận hưởng cảm giác nhàn rỗi hiếm có.
Một tiếng chuông chói tai đột ngột vang lên, là chủ của căn hộ cho thuê gọi tới.
“Alo? Trần Ức Liễu phải không? Khi nào cô mới trả tiền thuê nhà của tháng này? Tôi đã gia hạn cho cô thêm sáu ngày rồi mà.”
Trần Ức Liễu giật mình ngồi dậy, cô há miệng thở dốc, nhưng nửa ngày cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Người trong điện thoại tiếp tục nói: “Tôi cũng biết người trẻ như các cô cậu kiếm tiền không dễ, cũng không muốn ép các người nên tôi mới không tăng giá, nhưng cái căn hộ này của tôi là nhà mặt tiền, có rất nhiều người muốn thuê, cứ để tình trạng này kéo dài thì tôi chỉ có thể thu lại nhà thôi.”
“Tôi biết rồi…” Trần Ức Liễu thấp giọng nói, thanh âm có chút khác thường.
“Các người cũng được thuê một năm rồi. Tôi vẫn tin vào sự ăn ý giữa chúng ta. Cho nên… tôi cho cô thêm bốn ngày nữa, nếu còn không đóng tiền thì tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cho người khác thuê thôi.” Giọng chủ nhà dịu đi, không đợi Trần Ức Liễu trả lời đã cúp điện thoại.
Trần Ức Liễu bất lực ngồi phịch trên ghế sô pha, tứ chi giống như mất đi cảm giác, trong đầu đều là những lời phàn nàn của chủ nhà.
Cách đây không lâu, một cặp tình nhân hào hứng thuê căn hộ nhỏ này, dù sao họ cũng là sinh viên hàng đầu của trường đại học nổi tiếng, ai mà tưởng tượng được rằng họ sẽ có một tương lai không mấy tươi sáng chứ?
Trần Ức Liễu dụi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi Hermes cô vừa mua trả góp.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm từ trong phòng ngủ đi ra, đôi mắt đen híp lại, nhìn về phía Trần Ức Liễu đang ngẩn người ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi.
“Ức Liễu, sao vậy?”
Trần Ức Liễu định thần lại rồi quay lại nhìn anh.
Người đàn ông đi tới, mái tóc ngắn còn đang ướt nhẹp rũ xuống, nước men theo xương quai xanh chảy vào trong cơ ngực thoát ẩn thoát hiện sau chiếc áo choàng tắm rộng.
“Không có gì đâu.” Trần Ức Liễu vô thức đặt lưng điện thoại xuống ghế sô pha, có lẽ cô cảm thấy hành vi của mình quá đột ngột nên bổ sung thêm một câu: “Em thấy hơi đói.”
Kỷ Minh tùy ý ừ một tiếng, anh ngồi xuống, xắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, những đường gân xanh nhô ra từ bên trong cổ tay và những mạch máu nhô ra từ cánh tay, gợi cảm không chịu được.
Kỷ Minh ngồi xuống, duỗi tay ôm lấy Trần Ức Liễu, trìu mến cọ chóp mũi lên mặt cô.
Nhột quá.
“Anh tắm rửa sạch sẽ rồi đúng không? Vậy tới lượt em đi tắm.” Trần Ức Liễu cầm điện thoại, bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen. Trong làn nước ấm, cô híp mắt , dường như muốn kỳ cọ bay một lớp trên người.
Không biết qua bao lâu, hơi nước trong phòng tắm khiến cô cảm thấy có chút tụt huyết áp, cô mới từ phòng tắm bước ra, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn nhỏ đầu giường còn đang sáng, cô nhẹ nhàng đi tới bếp, cầm bình sữa uống một ngụm lớn cho đến khi nào bụng no căng lên dừng lại.
Cô đi súc miệng và rửa mặt, mới phát hiện nước mắt của mình đã không kiềm chế được mà rơi xuống.
Sau khi trở về phòng ngủ, người đàn ông đã nhắm mắt ngủ, hai người học cùng trường, cùng lớp, cùng là người mới ở nơi làm việc, gần đây rất bận rộn, vừa về đến nhà là lăn ra ngủ.
Trần Ức Liễu sợ làm phiền Kỷ Minh, cô rón rén nhấc chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Vừa mới nằm vào trong chăn, Kỷ Minh vươn tay ra ôm Trần Ức Liễu vào lòng, dùng bàn tay to xoa mái tóc hơi ẩm của Trần Ức Liễu.
“Ngủ đi.” Giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng.
Trần Ức Liễu nhẹ “ừ” một tiếng, chọn một tư thế thoải mái nhất, nằm sấp trong lòng anh.
Trần Ức Liễu cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở của mình, đợi khi người đàn ông ngủ say, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào chiếc cằm kiên nghị của anh.
Hoa trong gương, trăng trong nước là những thứ luôn có cảm giác như gần như xa, mà loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Họ đã ở bên nhau được ba năm, Trần Ức Liễu vẫn rung động mỗi khi nhìn Kỷ Minh.
Anh dường như mãi mãi là cậu thiếu niên năm đó, tốt bụng, ấm áp như ánh nắng, thậm chí khi đi trên đường được mấy nữ sinh xin Wechat, anh đều lịch sự từ chối, nói rằng mình không độc thân.
Trong tim anh chỉ có cô.
Cô còn gì điều gì không hài lòng?
Trần Ức Liễu lắng nghe tiếng hít thở đều đặn quen thuộc của người đàn ông bên tai, cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Chuông báo đặt trước reo lên, nhưng đã bị tắt chỉ sau ba lần đổ chuông.
Tuy Trần Ức Liễu là người thích nằm lý trên giường, nhưng cô lại càng không muốn bị trừ toàn bộ điểm chuyên cần. Cô híp mắt đi vào nhà tắm rửa mặt, đống mỹ phẩm cô đặt loạn hôm qua đã được Kỷ Minh sắp xếp lại.
Trên bàn có một cốc sữa nóng và lát bánh mì nướng còn đang bốc khói.
“Ức Liễu, nhớ ăn sáng!”
“Vâng, em biết rồi!”
Kỷ Minh đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa vặn tay nắm cửa, anh đột nhiên xoay người sải bước tới chỗ Trần Ức Liễu hôn lên mặt cô một cái, mỉm cười nhìn đôi tai đỏ bừng của cô rồi mới rời đi.
Công ty của Kỷ Minh ở xa nên anh phải đi sớm hơn nửa tiếng, dù vậy, ngày nào anh cũng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Trần Ức Liễu.
Kỷ Minh luôn nhớ lời hứa của mình rằng anh sẽ mang lại cho Trần Ức Liễu một cuộc sống hạnh phúc.
Trần Ức Liễu cũng biết nấu ăn, nhưng Kỷ Minh không cho cô làm, cô là bảo bối trong trái tim anh, Kỷ Minh luôn nói là một người đàn ông thì phải yêu thương người phụ nữ của mình.
“Chị Hoan Hoan, hôm qua nhà D mới báo bảy giờ tối nay sẽ tung ra mẫu mới. Chị nhớ đặt đồng hồ báo thức đó.”
“Chị đã tìm người lấy cho chị rồi, với tốc độ tay của chị không tranh đoạt được.”
Trong thang máy, hai nữ đồng nghiệp đang hưng phấn thảo luận với nhau.
Trần Ức Liễu nhìn chằm chằm vào số tầng đi lên của thang máy, trong lòng thầm nghĩ ‘nhanh lên nhanh lên nào’.
“Tiểu Trần, em có muốn liều mạng tranh đoạt với chị không? Hàng chính hãng không dễ lấy, bạn bè của chị có đại lý thu mua, trực tiếp đi mua luôn, chúng ta lập một nhóm bốn người, em có muốn tham gia không?”
Trần Ức Liễu thở dài trong lòng, vẫn là không tránh được.
“A? Em xin lỗi chị Vi, em không tham gia được.”
Thẩm Vi đáng tiếc gật đầu: “Ừ được rồi.”
Thẩm Vi cũng là nhân viên kỳ cựu đã làm việc ở đây được bốn năm năm, cô ta nhìn Trần Ức Liễu có chút không tự nhiên, nói: “Các cô trẻ tuổi mặc gì cũng đẹp, đặc biệt là đại mỹ nữ Ức Liễu của chúng ta.”
Vương Di Hoan ở bên cạnh cũng phụ họa nói: “Đâu giống loại người rảnh rỗi như hai chúng ta mỗi ngày để ý mấy thứ đó.”
Hai người cười nói vài câu, lúc này mới làm dịu đi bầu không khí trì trệ vừa rồi trong thang máy.
Thẩm Vi thầm nghĩ, may mắn là cô ta kịp thay đổi lời nói, vừa rồi quá không có đầu óc, mặc dù Trần Ức Liễu mới vào công ty chưa đến hai năm, nhưng mọi người trong công ty này đều biết đến cô.
Dáng người cao thon thả, ngoại hình lại xinh đẹp, thái độ làm người cũng khiêm tốn, còn là một sinh viên giỏi.
Ngẫm lại người ta mới tốt nghiệp đại học không lâu, làm sao có tiền mua một chiếc túi trị giá bốn hay năm vạn nhân dân tệ như thế, hơn nữa Trần Ức Liễu cũng không phải phú đại nhị.
Thẩm Vi thầm oán trách mình lanh mồm lanh miệng, chỉ muốn tìm người để lập nhóm mà không chịu suy nghĩ.
“Chị Vương, chị Vi, gặp lại sau nhé.” Trần Ức Liễu mỉm cười chào tạm biệt hai người họ.
Là một thư ký, cô phải đi thang máy lên tầng cao nhất - Từ nơi này cô có thể nhìn được toàn cảnh của thành phố.
Cô chưa từng gặp trực tiếp người lãnh đạo vừa về nước của cô là Từ Hoài Viễn, cô vừa mới được điều từ văn phòng của tổng giám đốc đến, tổng giám đốc đang trong thời gian nghỉ thai sản, thời gian này cô tạm thời được điều đến văn phòng của Từ tổng.
Dù sao cô cũng là một nhân viên được đào tạo bài bản, vừa lúc được điều chuyển trở thành thư ký của Từ tổng mới về nước.