Nam Hữu Gia Dư

Chương 10

19.

Trước một đêm rời khỏi căn nhà đi thuê, chúng tôi vẫn còn tranh cãi.

Cãi nhau được một nửa, anh ấy tức giận rời khỏi phòng trọ của tôi.

Cứ tưởng anh ấy đồng ý nhưng không ngờ anh ấy quay lại nửa chừng với túi đồ trên tay.

Anh run rẩy ôm lấy tôi, miệng đầy khẩn cầu nói:

"Em đừng đi, có được không?"

Vào lúc tôi định nói, một viên kẹo đã được nhét vào miệng tôi, loại kẹo cứng vị nho yêu thích của tôi.

Đây là ám hiệu mà chúng tôi đã định trước với nhau rằng không cãi nhau nữa.

"Chúng ta đừng tranh cãi nữa, được không?"

Vị ngọt ngào quen thuộc trong miệng, sau vài lần nhai tôi gật đầu.

Vào ban đêm, tôi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào lọ kẹo hương nho trên bàn cạnh giường.

Tôi thích nho.

Nụ hôn đầu tiên với Hứa Gia Nhan cũng đậm mùi nho.

Ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt của chúng tôi, tôi quay đầu nhìn anh ngày hôm đó, anh đang dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm, lông mi dài cong vυ't, còn tôi đang nhai một viên kẹo cứng trong miệng.

Tôi liều lĩnh nhìn vào mặt anh ấy, anh quay lại và nhìn thấy mình trong mắt tôi.

“Bầu trời hôm nay thật đẹp,” anh nói.

Làn gió mang theo hơi ấm còn sót lại của mặt trời khẽ thổi qua, anh nở một nụ cười và gửi đến tôi một lời mời.

"Cho nên, chúng ta hôn nhau đi."

Đôi mắt anh bị tóc mái che đi, đôi môi ướŧ áŧ, và thứ tỏa ra là mùi nho.

Xung quanh thật yên tĩnh, trời trong xanh, gió nhè nhẹ, hóa ra tình yêu của chúng tôi thật vừa lúc.

20.

Tôi không nghĩ thanh xuân của chúng tôi nên kết thúc sớm như vậy.

Nhưng chúng tôi đã quá muộn để chuẩn bị cho cuộc chiến dư luận đầy rẫy sự đe dọa và chúng tôi mất đi cơ hội đánh trả.

Bằng chứng về “phẩm hạnh không đoan chính” chỉ cần bị một vài người nói sai lệch một cách ngẫu nhiên mà thành, cộng với thói quen hóng drama của dân mạng, người ta hay hùa theo, sự thật sẽ không còn quan trọng nữa.

Ngay cả khi bạn thân tôi tranh luận vì tôi, tôi sẽ được xác định là thuỷ quân, nếu tôi không đứng ra tranh luận, tôi sẽ bị nói rằng đang ngầm thừa nhận.

Còn Hứa Gia Nhan bây giờ không có nhiều khả năng đó, anh ấy không phải là loại hoàng tử trong tiểu thuyết, vì vậy anh ấy có thể giải quyết vấn đề này trực tiếp.

Mục đích của bên kia cũng nhằm bôi nhọ uy tín của chúng tôi.

Bọn họ đã làm được rồi.

Lừa Hứa Gia Nhan muốn ăn bánh bao rán và nem chay ở Hàng Đông.

Nhân lúc anh ấy đi vắng, tôi thu dọn vali của mình gọn gàng và để lại một bức thư trên bàn.

Chặn mọi phương thức liên lạc khác nhau của anh ấy, đổi một số điện thoại mới, tôi không biết mình sẽ đi đâu.

Như vậy đi.

"Nếu yêu nhau mà trở thành gánh nặng cho cả hai, thì chúng ta hãy tách nhau ra và hướng tới mục tiêu của mình, hẹn gặp lại anh ở đỉnh cao nhất của cuộc đời."

Đó là những gì tôi viết trong thư.