5.
Một người với khuôn mặt tuấn tú cùng với tài chơi piano ưu tú, cũng chính là kiểu con nhà người ta mà mẹ tôi thường hay nhắc đến.
Tôi vốn là đứa rất lười biếng, không thích học hành, lúc nào cũng chơi bời lêu lổng với bạn bè, hơn nữa vận may cũng không tốt, gặp rất nhiều bạn bè học giỏi nhưng lại có chút “giả tạo” nên trong tiềm thức của tôi luôn có thành kiến
với học sinh giỏi.
Nhưng Hứa Gia Nhan lại là một ngoại lệ.
Tôi ngưỡng mộ anh ấy từ trong ra ngoài.
Anh học giỏi, hát hay, biết nhiều nhạc cụ, lại còn là hội trưởng hội học sinh từ khi học trung học.
Hàng năm, anh ấy thường chủ trì những buổi dạ hội của trường hoặc biểu diễn một tiết mục, khi anh ấy bước lên sân khấu, không chỉ có ánh sáng flash của điện thoại di động mà còn có tiếng la hét ở phía dưới.
Còn có câu nói khiến người ta đỏ mắt, "Hứa Gia Nhan, em yêu anh".
Tuy nhiên, Hứa Gia Nhan luôn thờ ơ với những điều đó.
Đương nhiên, đối với tôi thì khác.
6.
Cuối tuần trong sân nhà anh, tôi ngồi trên chiếc xích đu mà anh đặc biệt lắp đặt để tôi ngồi.
Trên con đường tới trường, chúng tôi cùng nhau về nhà.
Có khi xe đạp của tôi bị hỏng, tôi sẽ ngồi phía sau xe đạp của anh ấy.
Anh ấy mặc áo phông đồng phục học sinh và tôi đang ngồi ngang phía sau anh ấy, một tay bám vào băng ghế xe đạp còn tay kia thì cầm cặp sách.
Gió thổi phía trước mặt, thổi tung mái tóc của chúng tôi, những người qua đường xung quanh cũng qua lại nườm nượp.
Cho dù cả đường đi không nói một lời.
Tôi vẫn rất thích cảm giác được ở bên anh ấy.
Vì vậy, vào một ngày nọ, tôi gượng gạo mở một chai rượu giang tiểu bạch, gọi một cách hoa mỹ là "để tăng thêm sự can đảm", sau đó vào một đêm trăng bị che phủ, tỏ tình.
Sau khi nghe những lời bộc bạch thẳng thắn của tôi, Hứa Gia Nhan chỉ chớp mắt vài cái liền đồng ý.
Anh ấy không hề nói những lời từ chối mà tôi đã được nghe thậm chí là đã nghe quen, như anh ấy nói với với những người khác.
Sau đó, vì quá phấn khích dưới tác dụng của rượu, tôi trực tiếp nôn trên bộ đồng phục học sinh màu trắng tinh của anh ấy.