...Thích...
Trong CLB chiến đấu dã lang ở Giang thành gần với Long thành, có một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh mặc áo thun ba lỗ màu đen đang cởi bỏ dải băng trắng quấn quanh tay.
Ánh đèn LED rực rỡ chiếu vào làn da màu lúa mì của anh, mồ hôi như những tinh thể màu trắng chảy xuống khắp người anh.
Trên lôi đài có một người đang nằm đó, thở hổn hển nghiêng đầu qua nhìn anh, vẻ mặt đầy oán hận, "Hôm nay chú làm sao vậy, ra tay lại nặng như thế?"
Hắn nghĩ thầm suýt nữa hắn đã rời khỏi thế giới xinh đẹp này rồi.
"Hôm qua cậu cũng như vậy mà." Đan Thành cúi đầu đi qua bên cạnh lấy điện thoại, thử gởi cho em gái mình các icon.
[Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị từ chối nhận]
Một tin nhắn tự động xuất hiện.
Đan Thành mím chặt môi, im lặng cất điện thoại vào.
Mạnh Kỳ Văn trên võ đài đã nghỉ ngơi xong rồi, như một con cá chép đã nhảy lên, "Không đúng, chú nhất định có tâm sự."
Đan Thành không muốn tranh luận với hắn, "Cậu nói có thì có vậy."
Vừa nói anh vừa cúi xuống lấy khăn tắm trên ghế bước vào phòng thay đồ.
“Này, này, chú đi đâu thế?” Mạnh Kỳ Văn thấy vậy liền nhanh chóng đi theo sau.
"Đi tắm." Đan Thành nói rất ngắn ngọn.
"Không luyện tập nữa sao? Hôm nay kết thúc sớm như vậy?" Mạnh Kỳ Văn cảm thấy có gì đó không ổn, mới luyện tập chưa đến một giờ.
Đan Thành "Ừm", và sau đó bóng người biến mất sau bức màn của phòng thay đồ.
Anh dừng lại trước tủ quần áo, vươn tay cởi bỏ quần áo, cơ bụng săn chắc được lộ ra theo động tác của anh tiếp theo đó là cơ ngực.
Anh cúi đầu xuống cởϊ qυầи để lộ ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lọt thỏm giữa đáy quần của mình ngay cả khi nó đã mềm nhưng kích thước vẫn đáng nể.
Đi sâu vào trong phòng thay đồ là phòng tắm.
Đan Thành cởi trần cầm khăn đi vào, dòng nước lạnh len qua tóc ướt đẫm cả người, làm giảm đi rất nhiều sự mệt mỏi trong lòng.
Hôm nay tâm trạng của Đan Thành rất tệ.
Tối qua CLB tụ tập ăn uống đến một hai giờ sáng mới chịu về nhà, về đến nhà mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Sau khi sạc và mở máy, thì thấy ở trên hot search có vài cái hashtag.
Đan Thành luôn rất quan tâm đến em gái của mình, giống như có một hashtag vừa nhìn là biết cố tình bôi đen, Đan Thành cảm thấy nếu Đan Tùng Nguyệt nhìn thấy nhất định sẽ không được vui.
Nhưng vì đã quá khuya nên Đan Thành không gửi tin nhắn cho cô, định để sáng mai sẽ tính sau.
Ai ngờ rằng sáng hôm sau khi anh thức dậy sau khi tin nhắn được gửi đi liền nhận được dấu chấm than màu đỏ, [Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị từ chối nhận].
Đan Thành đối với dấu chấm than màu đỏ này rất quen thuộc, anh lại bị chặn nữa rồi.
Trước đây bị chặn còn có lý do, anh nói chuyện khiến cho cô không được vui, hoặc là tâm tình cô không được tốt lắm.
Nhưng hai ngày nay Đan Thành không làm gì sai hết, vô duyên vô cớ lại bị cô chặn nữa rồi.
Nếu nói không tức giận là giả, Đan Thành chảy lại tóc của mình, sau đó gọi điện cho Đan Tùng Nguyệt.
Kết quả là điện thoại cũng bị chặn.
Lần này thì Đan Thành đã hoàn toàn hiểu được, Đan Tùng Nguyệt không muốn anh liên hệ được với cô.
Vừa tức giận, lại vừa khó chịu.
Đan Thành không thích cô như vậy, rõ ràng bản thân mình không hề làm sai điều gì mà lại bị tống vào lãnh cung.
Cho nên hôm nay đến CLB, lúc đấm anh ra tay hơi nặng hơn bình thường.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Đan Thành lau người sạch sẽ, mặc một chiếc quần thể thao màu đen rộng rãi bán khỏa thân ngồi trên ghế trong phòng thay đồ.
Nhìn vào thời gian, đã đến thời gian phỏng vấn Đan Tùng Nguyệt.
Thông thường nếu em gái tham gia chương trình live nào Đan Thành đều sẽ không bỏ lỡ, lần này cũng không ngoại lệ.
Bị chặn thì bị chặn, nhưng em gái vẫn là em gái.
Hơn nữa sau khi bị chặn, anh chỉ có thể thông qua qua vài hoạt động trên mạng để biết được tình hình của Đan Tùng Nguyệt.
Đan Thành dùng khăn lau lau tóc, cúi đầu xem phỏng vấn ở phòng livestream.
Trên màn hình lập tức xuất hiện giao diện phòng livestream, Đan Tùng Nguyệt được gọi là bạch nguyệt quang quốc dân, đang mặc một chiếc váy trắng đuôi cá đính đầy pha lê, ngồi trên ghế sô pha, cười nhẹ nói: "Tôi thích anh trai của mình nhất . "
Đan Thành:?
—————————————