…Block…
Tẩy trang xong, Đan Tùng Nguyệt thay một bộ quần áo khác, đội mũ theo Tiểu Xuân lên xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tài xế lái xe ở đằng trước, Tiểu Xuân ở phía sau giải thích lịch trình hôm nay với cô.
“Mười giờ sáng mai có một cuộc phỏng vấn, tám giờ tôi đến đón em được chứ?” Tiểu Xuân hỏi.
Đan Tùng Nguyệt tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì chỉ phát ra một tiếng “Ừm” từ trong cổ họng.
Tiểu Xuân nhận thấy được tâm trạng của cô dường như không được tốt, còn tưởng rằng là do chuyện hot search khiến cô không vui, vội vàng nói: “Thật ra hot search đó đều là do các anti-fan tìm tài khoản marketing cố tình khuếch đại lên, đại đa số những người qua đường vẫn rất lý trí.”
Đan Tùng Nguyệt lười biếng nâng mi mắt, chỉ là không nhìn cậu ta mà là nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ánh đèn đường mông lung xuyên qua cửa sổ xe, phủ lên khuôn mặt cô một lớp sáng vàng ấm áp, hàng mi dài và rậm hơi run rẩy.
“Tôi không thèm để ý hot search.”
Môi Đan Tùng Nguyệt hé mở, ngữ điệu bình thản.
Cánh môi không tô son là sắc hoa anh đào nhàn nhạt, giữa môi trên là mấu môi nho nhỏ, giống như một viên thạch trái cây đang trêu ghẹo người ta ngắt lấy.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, muốn hỏi cô rằng vậy cô để ý đến điều gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Đan Tùng Nguyệt thì vẫn nuốt những lời muốn nói về.
So với không vui vẻ, biểu cảm của Đan Tùng Nguyệt bây giờ thoạt nhìn càng giống như là khổ sở.
Đưa Đan Tùng Nguyệt về nhà rồi, Tiểu xuân và tài xế lập tức cùng nhau rời khỏi.
Chỗ Đan Tùng Nguyệt sống là một căn hộ lớn (?) ở một chung cư xa hoa, giữa phòng ngủ và phòng khách ngăn cách bằng một lớp voan mỏng giống như màn đêm buông xuống, phòng khách sụt xuống, hình thành nên dạng cầu thang trên dưới. Thứ bắt mắt nhất chính là chiếc cửa sổ sát đất có thể thỏa thích ngắm cảnh đêm của thành phố kia.
Căn phòng này có giá không hề rẻ, những nơi ở trung tâm thành phố Long Thành tấc đất tấc vàng này, giá nhà hầu như mỗi ngày đều tăng lên, năm ngoái khi mua căn hộ này, cô còn phải vay tiền để mua.
Cho dù giờ trên người đã có được một chút tiền đi chăng nữa cũng phải trả khoản vay mua nhà đúng thời hạn.
Đan Tùng Nguyệt sau khi vào cửa, đèn và điều hòa trong phòng tự động bật lên.
Cô cởi giày, đi chân trần dẫm lên mặt đất.
Dù giờ đang là giữa mùa hè nhưng lớp gạch men vẫn lạnh lẽo, Đan Tùng Nguyệt lại chẳng thèm quan tâm chút nào.
Dường như có chút thói quen sạch sẽ, Đan Tùng Nguyệt đi rửa tay trước, sau đó hai chân mảnh mai thon dài bước đến chỗ quầy rượu cầm lấy một bình rượu vang đỏ.
Ngày mai còn có công việc, Đan Tùng Nguyệt không định uống nhiều, chỉ rót non lửa ly.
Tiện tay mở TV, trong đó đang phát sóng một kênh chương trình giải trí, âm thanh ồn ào nhốn nháo lập tức tràn ngập căn phòng yên tĩnh đến gần như là có phần tĩnh mịch này.
Đan Tùng Nguyệt lắc lắc ly rượu, cúi đầu liếc nhìn di động một cái.
Vẫn không hề có tin nhắn nào.
Bình thường khi chuyện có liên quan đến Đan Tùng Nguyệt này treo trên hot search, nhất là chuyện có đề cập đến mối quan hệ với một người đàn ông khác, Đan Thành đều sẽ gọi điện đến dò hỏi một chút.
Nhưng tại sao lần này lại không gọi?
Đan Tùng Nguyệt nhấp một ngụm rượu, rượu chưa được làm dậy mùi hoàn toàn có hơi chát, giống như tâm tình mà cô che giấu nhiều năm nay vậy.
Cô khẽ thở ra một hơi, duỗi thẳng hai chân tựa vào trên sofa, chán gần chết mà xem chương trình giải trí không thú vị trên TV.
Chờ đến không giờ đêm, vẫn không hề có tin nhắn nào gửi đến di động cả.
Đan Tùng Nguyệt nhấp môi nhẫn nhịn nhưng vẫn nổi giận ném ly rượu ra ngoài, chất rượu màu đỏ còn sót lại trong ly văng khắp trên mặt gạch men, trộn lẫn với những vụn thủy tinh vỡ, thoạt nhìn có phần hơi đáng sợ.
Đan Tùng Nguyệt cũng không chủ động nhắn tin cho Đan Thành, cứ thế để mặc đống hỗn độn đầy đất đó, cuộn chặt mình vào trong chăn.
Chỉ là tâm trạng vẫn rất tồi tệ, lăn qua lộn lại trong ổ chăn trong chốc lát, Đan Tùng Nguyệt bò dậy lấy di động, cho hết mọi phương thức liên lạc của Đan Thành vào trong blacklist, lúc này mới trút giận xong.
Cô cũng không thèm để ý hành động block đối phương này của mình có thể chọc tức đối phương hay không.
Cô là em gái của anh, là người thân duy nhất trên thế giới này của anh.
Về phương diện tình yêu thì cô không thể xuống tay được, nhưng về mặt tình thân thì cô lại có thể không kiêng dè gì.
Anh không phải luôn ỷ vào thân phận anh trai của mình để bắt cô nghe lời hay sao? Cô lại càng không nghe đấy.