Triển Ngải Bình để bà cụ Trần giám sát Triển Ngải Giai giặt quần áo, bản thân cô thì ở một bên luyện quyền pháp, bà cụ Trần vừa xem, vừa khoa tay múa chân với Ngải Giai, dạy cô ta làm sao giặt sạch quần áo.
Nước từ vòi nước chảy ra ào ào, nghe tiếng đã cảm thấy như là dao băng, nước mới vừa chảy ra còn có hơi ấm nhưng vào đến trong thau, bị làn gió lạnh thổi một hơi thì lại lạnh lẽo thấu xương.
Tay Triển Ngải Giai đông cứng đến đỏ lên, thế nhưng cô ta giận mà không dám nói gì.
Bà cụ Trần chẳng những không giúp cô ta mà còn vẽ đường cho hươu chạy, nếu cô ta làm ầm lên, không chiếm lý được, bà cụ lại biết càn quấy, đến lúc đó bôi xấu danh tiếng của cô ta khắp tòa nhà.
Triển Ngải Giai tạm thời vẫn không dám ầm ĩ với Triển Ngải Bình, cô ta và mẹ đang ở nhà Triển Ngải Bình, nếu Triển Ngải Bình đuổi bọn họ ra ngoài, cô ta không thể ở lại Thượng Hải nữa thì cô ta làm sao cam tâm.
Chỉ có thể tạm thời nín nhịn.
"A!" Sau khi nhìn thấy một bọc đồ, Triển Ngải Giai sợ hãi ném đồ trong tay xuống.
Bà cụ Trần bị chọc tức: "Cháu làm gì thế? Cháu làm cái gì vậy hả? Sao cháu vứt quần áo của cháu bác."
Mặt Triển Ngải Giai sắp vỡ vụn: "Phía trên kia ——" đều là thứ mà trẻ con ị ra.
Vậy cũng để cô ta giặt? Quá không biết xấu hổ.
"Phía trên thì làm sao? Cháu ít thấy nên thấy lạ, cháu không phải con gái à? Sau này không sinh con hả? Chị cháu nói không sai mà, bác thấy cháu nên học nhiều một chút, cháu nhặt lên, bác dạy cho cháu giặt."
Triển Ngải Giai: "Cháu không giặt."
"Cháu không giặt? Đến lúc đó để mọi người phân xử, cháu vứt quần áo của cháu bác mà còn lý lẽ ư?"
"Chị cháu là nữ quân nhân ưu tú, giảng viên nữ xuất sắc, sao lại có đứa em gái chỉ làm việc nhẹ ngại làm việc nặng, không chịu nổi khổ nhọc như cháu chứ?"
…
Triển Ngải Bình ở bên cạnh nhìn thấy bà cụ Trần dạy dỗ Triển Ngải Giai đến máu chó đầy đầu, đột nhiên nghĩ đến một từ —— kẻ ác tự có kẻ ác trị.
Ừ, cô muốn làm kẻ ác đấy.
*
Ban đêm, Triển Ngải Bình thay đệm giường, cô ngủ giường lớn, hai mẹ con Chu Kiều Dung ngủ trên thùng, Triển Ngải Bình cũng mặc kệ hai người có phản ứng gì, nếu không muốn ngủ vậy thì cút cho cô.
Triển Ngải Giai oán trách hai tiếng, ôm chăn chen chúc với Chu Kiều Dung, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, quyết định ngày mai gọi điện thoại cho cáo trạng với Triển Bác.
Nửa đêm Triển Ngải Giai lăn xuống trên đất kêu gào vài tiếng, Triển Ngải Bình nhẹ nhàng nói: "Cô biết lúc tôi làm huấn luyện viên đạp người thế nào không?"
Triển Ngải Giai im bặt.
Triển Ngải Bình nằm ở trên giường, cô không hề buồn ngủ, trong đầu nghĩ đến một đống thứ, cô muốn liên lạc với em trai Triển Minh Chiêu, phải tìm được Cố Thịnh, cũng phải mau chóng giải quyết thằng chó Hạ Minh Chương.
Trái lại Hạ Minh Chương rất dễ giải quyết, anh ta vụиɠ ŧяộʍ với một quả phụ, quả phụ này còn có một "đứa con sinh ra sau khi chồng chết", thực tế là kết quả vụиɠ ŧяộʍ của hai người bọn họ… Lúc này mà quan hệ nam nữ rối loạn, anh ta chờ vào tù cải tạo đi.
Cố Thịnh, lúc này anh hẳn là ở Thượng Hải, Triển Ngải Bình đoán được sơ sơ là anh ở đâu, chỉ có điều, Triển Ngải Bình cảm thấy đau đầu.
Làm sao cô để Cố Thịnh cưới cô đây?
Nếu cô gả cho Cố Thịnh, ở trong cái nhìn của người bên ngoài, không phải cô điên thì chính là Cố Thịnh điên rồi.
Điên thì điên thôi, ngày mai cô đi tìm Cố Thịnh.
*
Viện quân y nào đó ở Thượng Hải.
Lúc đứng ở cổng lớn bệnh viện tổng hợp, Triển Ngải Bình nhìn kiến trúc trước mắt, không nhịn được thổn thức, đây là nơi làm việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp, mặc dù đã trôi qua mấy chục năm, dáng vẻ ban đầu của nó vẫn giữ ở trong lòng cô.
Có rất nhiều người ở bệnh viện còn nhận ra cô, bảo vệ cũng nhận ra cô: "A! Bác sĩ Triển."
"Bác sĩ Triển, cô đổi sang mặc quần áo này làm tôi không nhận ra đấy."
"Còn xinh đẹp hơn các cô gái trong đoàn văn công nữa."