Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 8: Sùng Bái 2

Triển Ngải Bình quyết định nhảy thật nhanh từ trên tường xuống, cô lấy cùi chỏ mượn lực ở trên tường, hai chân vững vàng rơi trên mặt đất, tiện đà vui sướиɠ cười lớn chạy về phía trước. Cô chạy lên đường phố, Thượng Hải những năm 70 còn chưa biến thành Ma Đô sau này, không có nhiều tòa nhà cao chọc trời, đường phố cũng hẹp, xe cộ cũng không nhiều, đều là những chiếc xe màu đen.

Kèn xe kêu leng keng leng keng từng trận cực kỳ chói tai, tiếng nam nữ người già trẻ con chơi đùa vô cùng ầm ĩ, có tranh tuyên truyền mang cảm giác thời đại lốm đốm ánh sáng trong ngày Đông u ám, Triển Ngải Bình quay đầu lại nhìn bức tường cao ấy——

Cô thật sự có cảm giác trương dương thoải mái của thời thanh niên đã trở lại.

*

Triển Ngải Bình mua mấy cái bánh màn thầu nóng hổi, về tới ký túc xá công chức, căn ký túc này của cô có bốn tầng, ở bên ngoài trường học được bức tường vây bao quanh nên lên lớp tan lớp hơi tốn thời gian, bởi vậy phần lớn phân cho giảng viên mới.

Giảng viên nam trong trường học nhiều hơn giảng viên nữ, căn nhà Triển Ngải Bình được phân cũng chẳng qua là một căn nhà đơn 12 mét vuông, đủ một mình cô ở, chỗ tốt vẫn khá tốt, có vài giảng viên đã lập gia đình, cả nhà đều chen chúc ở trong căn phòng nhỏ, nếu mẹ chồng ở nông thôn đến, chồng con phải đến ký túc xá sinh viên chen chúc một chút.

Ở chính giữa cầu thang, vô cùng chật hẹp, khúc quanh cầu thang giữa hai tầng lầu có một nhà vệ sinh công cộng, hai cánh cửa màu đỏ mở toang, đi vào bên trong cũng tầm mười mét vuông, bên trái là ba nhà vệ sinh và một phòng tắm, bên phải nhưng là bồn rửa mặt hình chữ "thất", có sáu vòi nước.

Bình thường hộ gia đình của hai tầng đến nhà vệ sinh rửa mặt rửa rau thậm chí tắm rửa đều tụ tập ở đây, sáng sớm đánh răng, chen lấn đến nổi mọi người muốn đứng cũng không xong, giặt quần áo cũng phải chọn thời gian tốt mới có thể chiếm được một vòi nước.

Phòng tắm vô cùng chật chội, có mấy người thì lại thích chọn trời tối yên tĩnh hoặc là lúc ít người, xách một thùng nước nóng, đóng cửa lớn nhà vệ sinh công cộng, tăm nước nóng thoải mái ngay vị trí bồn rửa mặt rộng rãi.

Đương nhiên, cũng sẽ có lúc không đúng dịp, ví như mới vừa cởϊ qυầи áo, bên ngoài đã bắt đầu gõ cửa, ồn ào muốn đi vệ sinh.

Triển Ngải Bình nơi ở góc trong cùng lầu hai, hai ba bước là cô đã leo tới trên lầu hai, bắt đầu đối diện với "đường về nhà" gian nan.

Bởi vì nơi ở nhỏ hẹp, nhà bếp của mỗi nhà đều được lắp ở trong lối đi, lò than, bàn sách cũ, nồi chén muôi thau, cái thớt, dao thái rau…  Những thứ đồ này chen lấn tràn đầy hành lang vốn đã chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người đi qua.

"Oa a a!!" Tiếng trẻ con khóc rống càng ngày càng rõ ràng.

"Bé ngoan ngoan, đừng khóc nha."

"Mẹ, mẹ tới dỗ nó đi."

Tiếng quẹt diêm xẹt xẹt, một mùi thuốc lá sặc người truyền ra. Triển Ngải Bình đang đi qua gia đình này, một thầy giáo khoác áo bông màu xám đi ra, trong miệng anh ta ngậm thuốc lá, sau khi vứt con cho mẹ với vợ đi ra ngoài hít thở không khí.

"Ơ, cô Triển về rồi." Giảng viên nam đó họ Trần, vừa thấy Triển Ngải Bình, trong mắt loé ra một chút không dễ chịu.

Mỗi lần nhìn thấy Triển Ngải Bình, Trần Gia Bảo đều sẽ cảm thấy không thoải mái, bởi vì người phụ nữ này khiến anh ta sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, anh ta và Triển Ngải Bình đều là giảng viên mới tới chưa được hai ba năm, Triển Ngải Bình quá ưu tú, cho dù là mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, lại từ bệnh viện chuyển đến giảng dạy, cô vẫn thuận buồm xuôi gió.

Cô làm gì cũng phải làm tốt nhất, giảng bài hay, sinh viên còn thích cô. Ngày hôm nay cô dạy học anh ta đều nghe thấy, nghe mà anh ta đổ mồ hôi lạnh liên tục, tại sao Triển Ngải Bình tiến bộ thần tốc như thế?

Người phụ nữ này thật là đáng sợ.

Sợ là sau này cơ hội thăng chức cũng rơi vào trên đầu cô.