Triệu Mạc không nhận ra suy nghĩ nhạy cảm của cô, một mình đi dội nước vào chuồng heo:
“Một mình anh làm đã quen rồi, không cần đâu.”
Đây là một ngày lao động bình thường của anh, đến vụ cày xuân anh sẽ nuôi ít heo hơn, chủ yếu là cày đất, sau vụ thu hoạch anh sẽ nuôi nhiều heo hơn, qua Tết mới bán được giá. Quanh đi ngoảnh lại, anh đã rèn luyện được cả người cơ bắp và tính cách cô độc.
Ngô Uyển Uyển đứng một chỗ ngây người, nhìn anh bận trước bận sau:
“Thế em về xem xương sườn chín chưa?”
“Ừ, em đi đi, chờ anh về thì nấu mì rồi ăn tối, à mẹ đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, lúc em về mẹ đang ăn bánh nướng.”
“Thế ngày mai đưa cơm cho mẹ đi, mai anh để phần gan heo ở nhà, em đưa qua nhá, nghe bác sĩ nói tốt cho sức khỏe.”
Ngô Uyển Uyển không trả lời, xoay người và rời khỏi cổng sân.
Từng lời quan tâm của anh như muốn nói rằng cô là gánh nặng của anh, chẳng những không giúp được gì cho anh mà còn làm anh phiền lòng lo cho cô và mẹ cô.
Ngô Uyển Uyển quay vào bếp nhóm lửa, nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật vô dụng, không thể giúp gì….
Trước kia cơ thể cô yếu đuối, là gánh nặng cho mẹ cô. Vì có một đứa con gái như cô nên mẹ cô khó tái hôn, bà phải ở vậy nuôi cô khôn lớn.
Bây giờ cô ấy đã trưởng thành, kết hôn và lại trở thành gánh nặng cho chồng.
Một lúc sau, Triệu Mạc trở lại, anh thay giày cao su, rửa chân tay trước khi vào bếp:
“Sườn chăc gần được rồi đó?”
Ngô Uyển Uyển đứng dậy và nhấc nắp lên để xem:
“Ừ, hình như được rồi.”
Cô ấy từ nhỏ đến lớn rất ít ăn sườn nên không biết đánh giá thế nào.
Triệu Mạc dùng cái muỗng gắp một miếng thổi cho lạnh, còn hơi nóng sợ cô bị bỏng, anh gắp miếng sườn đưa đến bên miệng cô: “Em ăn thử xem, thịt đã mềm chưa?”
“Anh thử đi, em không biết.”
Triệu Mạc cười nói: “Anh thì mềm hay không mềm cũng ăn được hết.”
“Em cũng vậy.” Cô cúi đầu, không ăn miếng sườn kia.
Triệu Mạc không nói gì, lấy bát và gắp một bát đầy sườn cho cô:
"Ăn đi, anh ăn sau."
“Em không cần.”
Ngô Uyển Uyển nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bếp, đi vào trong nhà.
Triệu Mạc sửng sốt, cô ngại bẩn tay, anh đã cầm chén cho cô gắp, sao cô không ăn?
Triệu Mạc không nghĩ về điều đó nữa, sau khi gắp hết sườn, lại hầm khoai tây và thịt kho hồi sáng, luộc qua mì với nước trong rồi cho mì vào súp sườn heo, mì nóng được trộn với nước sườn lạnh, âm ấm vừa ăn.
Cầm hai bát mì đầy ắp, anh đi vào phòng chính thì thấy Uyển Uyển đang ngồi thẫn thờ trên ghế đẩu: “ Uyển Uyển Uyển, ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Ngô Uyển Uyển gật đầu nhưng không nhúc nhích.
Triệu Mạc đi ra bếp bê khoai tây hầm thịt và bát đũa lên.
Đặt đôi đũa vào tay cô: “Nếm thử tay nghề của anh xem ngon hay không.”
Ngô Uyển Uyển không cầm đũa, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt có chút đỏ, giống như đã khóc:
“Triệu Mạc, để em đi đi.”
Triệu Mạc kinh hãi:
“Em không muốn sống với anh nữa à ? Anh không đủ tốt với em sao?”
Ngô Uyển Uyển lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra:
“Anh để em đi đi, em không giúp gì được cho anh rồi lại còn là gánh nặng cho anh, em có mẹ phải nuôi, em không thể liên lụy anh.”
Khi cô còn rất nhỏ, mẹ đã nói với cô, vợ chồng phải nâng đỡ nhau, không thể đơn phương cống hiến, và đơn phương cống hiến không phải là vợ chồng.
Triệu Mạc nghe cô nói nhiều như vậy, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều, hóa ra không phải bởi vì anh đối xử với cô không tốt.
Triệu Mạc ngồi trên băng ghế, đối diện với cô, cách một chiếc bàn vuông nhỏ: “Còn gì nữa không?”
Anh muốn biết cô còn điều gì trong lòng chưa nói ra nữa không.