"Mẹ, con đi đâu vậy?" Ngô Uyển Uyển tỏ vẻ khó hiểu.
"Mẹ đã trở về, nợ nần nên trả lại, hôm nay con tới nhà Triệu Mạc, nếu như cậu ta giữ lại con... Con chính là người nhà của cậu ta."
“Mẹ, mẹ thế mà đuổi con đì à.”
“Một nhà đầu làng một nhà cuối làng, muốn gặp mẹ lúc nào cũng có thể về nhà mẹ đẻ, thêm nữa mượn nhiều tiền như vậy thì có trả được không?”
Đây là câu hỏi thực tế nhất.
Họ không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men cho Triệu Mạc, và tương lai họ cũng không thể trả lại cho Triệu Mạc được..
Hơn nữa, anh trả tiền vì bề ngoài coi trọng nàng.
Ngô Uyển Uyển không còn gì để nói, vì vậy cô đành phải thu dọn quần áo, một cái bọc nhỏ, ngoài ra không có gì khác, băng qua ngôi làng và đi lên núi trước khi trời tối.
Triệu Mạc sống ở lưng chừng núi, có một sân rộng để nuôi lợn, vì không muốn làm phiền mọi người nên anh ta sống ở cuối thôn, cách mọi người trong thôn một khoảng cách.
Thấy trời sắp tối, Ngô Uyển Uyển sợ hãi bước nhanh hơn, ôm một cái bọc trong tay, vừa đến gần cổng sân của Triệu Mạc, cô đã nghe thấy tiếng chó sủa lớn.
Ngô Uyển Uyển hít hai hơi thật sâu, lấy hết can đảm và gõ cửa nhà của Triệu Mạc.
"Ai đó?" Triệu Mạc ở trong sân đáp lại.
“Là tôi…” Ngô Uyển Uyển không nói to, trong lòng thầm nghĩ nếu anh không nghe thấy cô nhất định sẽ tức giận chạy về nhà nói với mẹ rằng anh không mở cửa cho cô.
Nhưng cánh cửa rất nhanh được mở ra từ bên trong, Triệu Mạc dường như vừa tắm xong, toàn thân phát ra hơi ẩm, nước vẫn còn nhỏ giọt từ đầu tóc, trên vai khoác một chiếc khăn tắm, nhìn Ngô Uyển Uyển đi tới cửa, anh có chút sững sờ: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi. . . " Ngô Uyển Uyển không nói nên lời.
“Vào trong nói đi.” Triệu Mạc tránh người ra, Ngô Uyển Uyển bước vào trong sân, đây là lần đầu tiên cô tiến vào trong sân nhà anh, trong viện ngăn nắp sạch sẽ, bởi vì anh nuôi lợn mổ lợn ở một sân khác, nên ở đây không lộn xộn như cô nghĩ.
Ngô Uyển Uyển bước vào sân, ôm bọc đồ đứng ở giữa, cúi đầu, trong lòng rối rắm không biết nên nói như thế nào.
Triệu Mạc nghĩ rằng cô ấy thiếu tiền: "Có phải là số tiền tôi đưa hai ngày khác không đủ?"
Ngô Uyển Uyển tìm một bước đột phá để nói: "Tại sao anh lại cho tôi nhiều tiền như vậy? Tại sao bạn nửa đêm muốn đưa mẹ tôi đi Bệnh viện? Tại sao anh lại sẵn sàng trả tiền chữa bệnh cho mẹ tôi?"
Triệu Mạc choáng váng trước hàng loạt câu hỏi. Lúc đó, anh chỉ đơn giản là không muốn làm cô ấy buồn và muốn tốt với cô ấy ...
Lý do không nhiều như vậy, và anh cũng không nghĩ nhiều.
"Tôi không nghĩ nhiều như vậy." Triệu Mạc thành thật nói: "Tôi cảm thấy cô cần tiền, cho nên tôi liền cho cô, tôi tự nguyện cho cô, cô không cần trả lại.”
"Không cần trả lại.” Cô không nghĩ rằng anh sẽ nói không cần trả lại, trong đôi mắt đen vốn có chút ánh sáng.
"Cô không cần trả lại, tôi biết tại sao cô tới nơi này, nếu không muốn... cô có thể trở về." Triệu Mạc đã sớm đoán được cô tại sao buổi tối lại mang theo một cái bọc đến nhà anh.
Nhưng anh không muốn ép buộc, nếu cô thật sự cảm thấy anh không xứng với cô thì ép buộc cũng chả được gì, sinh hoạt là chuyện đời người, cho nên anh không thể luôn ép buộc cô, suốt ngày khóa chặt cô ấy ở nhà.
Anh đột nhiên nói như vậy, ngược lại là cô không biết xấu hổ, vì số tiền anh đưa mà mẹ cô nhặt về một mạng, sau này sẽ có thuốc uống, còn anh thậm chí mỗi ngày đều đến bệnh viện đưa cơm.
"Tôi nguyện ý..." Ngô Uyển Uyển cúi đầu, thanh âm còn nhỏ hơn cả muỗi kêu.