Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 5

Vậy là sau bữa ăn, Tâm Dao lập tức liên lạc với Đức Huy. Ban đầu, cậu có vẻ bất ngờ vì chuyện này. Song, cậu vẫn đồng ý sẽ giúp cô. Chỉ qua vài dòng tin nhắn nhưng cô cũng cảm nhận được đối phương quan tâm mình như thế nào.

Sẵn đó, cô gọi cho Hải Nguyệt. Hải Nguyệt là bạn thân rất thân của nguyên chủ, có thể nói là đồng cam cộng khổ. Mặc kệ lúc gần kết truyện nguyên chủ có gặp khó khăn đến mức nào, Hải Nguyệt vẫn luôn dang tay về phía bạn mình, một khắc cũng không quay lưng bỏ đi. Thế nhưng, bởi vì là bạn của nữ phụ phản diện nên cái kết của cô ấy cũng không mấy tốt đẹp.

Sở dĩ hai ngày nay cô không liên lạc với Hải Nguyệt là vì sợ, sợ bản thân không phải nguyên chủ nên sẽ không có được thứ tình bạn tuyệt vời ấy. Nhưng hôm nay, cô biết mình nên đối mặt với nó dù sớm hay muộn.

Khác với suy nghĩ ban đầu của cô, Hải Nguyệt vừa bắt máy đã tuôn một tràn câu hỏi với giọng điệu lo lắng: “Này! Mày làm sao thế hả? Có chuyện gì thì nói tao nghe với chứ! Sao đột nhiên lại mất tăm mất tích hai ngày thế kia? Này! Trả lời đi chứ!”

“À ừ… hôm nay mày rãnh không? Lâu rồi không đi mua sắm.” Tâm Dao cười đáp lại. Đầu dây bên kia hơi im lặng một lúc, sau đó gật gù: “Ừ, thế lát qua đón tao nhé.”

Tâm Dao nhanh chóng tắt máy, thay quần áo rồi đi xuống lầu. May mắn là nguyên chủ đã có bằng lái xe nên cô không cần phải thi lại, xe trong nhà cũng không bao giờ thiếu. Mẹ Khương thấy con gái muốn ra ngoài liền biết là cô muốn đi tìm tiểu thư nhà họ Tô, bà chỉ hỏi: “Con có về ăn trưa không hay ăn với Nguyệt Nguyệt?”

“Con ăn với Nguyệt Nguyệt” Tâm Dao trả lời, sau đó lại nói tiếp: “Có thể tối nay con sẽ về muộn đấy ạ.”

“Ừ ừ, cả nhà chờ con về. Đi chơi vui vẻ nhé.”

----------

Lúc Tâm Dao lái xe tới đón, Hải Nguyệt đã đứng chờ sẵn ở cổng nhà. Cô nàng là một kiến trúc sư, có mắt nhìn rất tốt về mọi phương diện. Hải Nguyệt vừa lên xe đã cất giọng chất vấn: “Này! Khai mau, mày đập đầu vào đâu rồi?”

Tâm Dao ngơ ra, tỏ vẻ không hiểu. Hải Nguyệt bĩu môi: “Lừa ai đấy, tao chơi với mày bao nhiêu năm? Mày nghĩ mày có thay đổi mà tao không nhận ra à?”

“Tao… tao định ly hôn với Dịch Thành.”

Hải Nguyệt bất ngờ với lời nói của cô. Tâm Dao khẽ cười, vừa lái xe, cô vừa đọc những lời thoại đã được sắp xếp sẵn từ trước: “Khi con người ta buông bỏ một thứ gì đó rất quan trọng, họ sẽ đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh đều khác đi, kể cả bản thân họ. Tao vừa mới nhận ra điều này cách đây hai ngày, tao nghĩ tao đã mất quá nhiều cho một đoạn tình cảm vốn không bao giờ được hồi đáp. Vậy nên… tao muốn quay lại ngày xưa.”

Nói xong, Tâm Dao làm vẻ mặt buồn bã mất mát, thở dài một cái thật não nề. Nhưng cả hai ba phút trôi qua mà đối phương vẫn không nói lời nào. Tâm Dao sợ thót tim, tưởng mình diễn không tốt nên bị lộ rồi. Nhưng không, khi cô quay sang nhìn thì lại thấy đôi mắt của Hải Nguyệt đã rơm rớm nước mắt. Cô nàng khóc nấc lên, giọng nghẹn ngào: “Tốt… tốt quá! Cuối cùng mày cũng chịu thông suốt rồi!”

Không ngờ tới đối phương lại khóc lên thế này, Tâm Dao tạm thời không biết phải làm sao để dỗ bạn ngừng khóc. Cho tới lúc hai người dừng lại ở trung tâm mua sắm, Hải Nguyệt mới ngưng khóc. Cô nàng vỗ vỗ má để điều chỉnh tâm trạng cho phấn chấn, sau đó kéo tay cô đi vào trong. “Hôm nay nhất định phải mua sắm cho thỏa thích, phải thay đổi bản thân cho thật tốt. Tốt nhất là làm cho tên kia hố hận đến chết!”

Hải Nguyệt kéo Tâm Dao vào gian hàng mua sắm, chọn vài bộ váy thật quyến rũ, tôn lên từng đường cong của cơ thể. Tâm Dao lắc đầu nguầy nguậy. Đúng là cô không thích cách ăn mặc trưởng thành kín đáo của nguyên chủ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô chuộng phong cách sεメy quyến rũ này. Cô chọn vài cái váy tiểu thư, vài chiếc váy hoa nhí, vài set đồ trông thật trẻ trung năng động. Hải Nguyệt trố mắt ra nhìn, chỉ vào đống váy áo rồi lại chỉ vào bạn mình, lắp bắp hỏi: “Ơ… ơ… muốn hồi xuân đấy à?”

Tâm Dao vừa đưa mấy bộ váy cho nhân viên vừa gật đầu. Sau đó, hai người lại lượn hết chỗ này đến chỗ kia, vừa mua trang sức phụ kiện vừa mua mỹ phẩm. Mất cả buổi sáng, hai người mới có thể dừng chân ở chỗ bán đồ ăn nhanh.

Lúc này, Tâm Dao mới nói đến chuyện thứ hai. Nếu chỉ mỗi mình cô mở quán thì vất vả lắm, tuyển người bên ngoài thì lại sợ không hợp nhau. Vừa hay Hải Nguyệt lại là người khá nhàn rỗi, mỗi tháng nhận một hai hợp đồng rồi ngưng, phần lớn thời gian đều là đi chơi. Bởi thế, Tâm Dao muốn bạn mình thiết kế quán, đồng thời là chủ quán thứ hai. Tất nhiên, Hải Nguyệt đồng ý không chút do dự.

“Thế rời công ty luôn à? Có dại dột quá không?” Công việc ở công ty của Tâm Dao tuy nhiều, nhưng lại là công việc rất rất tốt mà bao nhiêu người ao ước. Ngồi vào ghế phó tổng giám đốc khi còn rất trẻ, không một ai dám có ý kiến với cô. Hải Nguyệt thật sự không hiểu, ngồi máy lạnh gõ máy tính không tốt hơn đi làm bà chủ phải tính toán đủ bề sao?

“Ừ, như thế có khi lại tốt hơn. Công việc ở công ty nhiều quá, tao chẳng có thời gian lo cho bản thân gì cả.”

“Thế cũng được. Nhưng mà tao hỏi nhé, sao đột nhiên mày lại từ bỏ Dịch tổng dễ dàng thế? Lúc trước tao quỳ lạy mày vẫn cố chấp đâm đầu mà.”

Nghe tới vấn đề này, Tâm Dao chỉ còn cách gượng cười. Biết làm sao được, trước kia nguyên chủ có chấp niệm quá lớn với người ta, nhưng cô thì chỉ cảm thấy hắn rất hoàn hảo mà thôi. Cô cảm thấy, mình có cố gắng cả đời cũng không tài nào với tới được một người được xây dựng là nam chính tiểu thuyết.

Thấy cô không trả lời, Hải Nguyệt lại đăm chiêu suy nghĩ. Lúc nhân viên mang thức ăn lên, cô nàng đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh làm cả hai giật mình rồi kêu lớn: “Có phải hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ không?”