Tôi mở mắt...Trước mắt tôi là một mô hình bị vỡ.
Tôi nhặt nó lên, nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó ngẩng đầu dáo dác nhìn xung quanh.
Tôi tự hỏi.. mình đang ở đâu đây?
Bỗng, một cậu bé tóc vàng đi ra từ căn phòng gần đó, cậu ta nhìn tôi, rồi nhìn xuống mô hình trên tay tôi, hỏi:
"Là ai làm?".
Tôi nghiêng đầu, một cỗ khí tức tàn bạo bỗng bủa vây xung quanh tôi.
"Em nhìn thấy, đúng chứ? Là ai đã làm hỏng?".
Tôi đặt chiếc mô hình xuống, bước đến lại gần cậu ta.
Chạm vào khuôn mặt đó, tôi vân vê xung quanh đôi mắt đen tuyền đó.
"Senju?"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.
Nó sâu thẳm... và ẩn chứa một cái gì đó...
"Trả lời đi, Senju!"
Cậu ta gắt lên khiến tôi lùi lại, ngậm ngón tay một lát, tôi đáp:
"Là em làm".
Đôi mắt đó ánh lên lửa giận, cậu ta vung tay đấm vào người tôi.
Tôi không tránh, lảo đảo ngồi xuống, đưa hai tay lên chống cằm.
Cậu ta bỗng móc trong túi một chiếc dao, lại gần đưa nó đến mặt tôi.
Nét dao rạch xuống bên môi tôi, máu chảy đầm đìa thấm ướt cả hai tay cậu ta... còn tôi vẫn ngồi đấy, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mà điên cuồng kia.
Cái dòng máu tanh tưởi ấy chảy một ít vào miệng khiến tôi nhíu mày.
Tôi im lặng, không khóc, cũng không phản kháng, cứ vô tư đợi cho đến khi cậu ta rạch xong.
"Cười lên nào Senju"
Tôi ngước mặt, đứng dậy, đưa tay khẽ quệt một ít máu bên khóe miệng vừa bị rạch nát, lại gần cậu bé đó rồi bôi lên 2 bên môi cậu ta vòng cung, tạo thành một nụ cười.
"Smile with me"(cười với tôi).
Chúng tôi nhìn nhau, rồi trên môi mỗi người đều là một nụ cười nhạt.
...
Một anh trai khá cao, mái tóc đen xõa tùy ý và đôi mắt cũng đen tuyền bước ra từ ngã rẽ, với chất giọng hờ hững gọi chúng tôi:
"Mikey, Senju! Hai đứa ở đấy làm gì thế?"
Cậu ta-chắc là Mikey-quay đầu lại, tôi cũng hơi nghiêng đầu để nhìn rõ anh ta.
Khoảng khắc khuôn mặt cả hai lộ ra, khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ bàng hoàng sợ hãi.
Không biết là do "Mikey" có máu trên mặt, tay và cầm dao,.. hay là do vết sẹo vừa bị rạch của tôi nhỉ?- tôi thầm nghĩ, đưa tay chạm lên vết sẹo trên mặt mình.
"Này, đừng chạm vào vết thương, sẽ nhiễm trùng đấy!"
Tôi giật mình, ồ..anh ta bảo tôi hả?
"Ở yên đó, anh đi lấy hộp sơ cứu!"
Sau đó, anh ta chạy đi rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy đâu.
Tôi lẳng lặng đứng đấy, bỗng đưa tay kéo mặt "Mikey" về phía mình.
Nhìn nhan sắc này, tôi cảm thán:
"Cậu đẹp thật đấy...".
Cậu ta nhíu mày, cảnh giác nhìn tôi.
Tôi mặc kệ thái độ của cậu ta, tiếp tục nghịch khuôn mặt ấy.
"Dừng lại"- chất giọng vang lên như ra lệnh.
Tôi không quan tâm, lạnh nhạt đáp:
"Không muốn".
Mặc kệ bầu không khí như trầm xuống âm độ, tôi vẫn lấy máu ở khóe môi mình bôi lên môi cậu ta.
/Tôi thích nó.
Thích khuôn mặt ấy.
Tôi muốn chiếm hữu cậu ta/.
Những suy nghĩ điên rồ của "tôi" bỗng vang lên, tôi không mảnh mai biểu hiện gì mà chỉ đơn giản gạt nó sang một bên, tiếp tục hành động kì quặc của mình.
...
Anh trai ấy quay trở lại với một cái hộp trên tay, nhíu mày trước hành động của tôi rồi vội vàng kéo tôi ra.
Tôi nhìn máu dính trên tay môi cậu ta và tay mình, có hơi tiếc nuối...
Quay sang nhìn anh ta, tôi ngẩng đầu hỏi:
"Muốn gì?"
Có lẽ do thái độ của tôi không giống với "Senju", anh ta kinh ngạc rõ rệt rồi bỗng quỳ xuống, lúng túng gãi đầu, lên tiếng:
"Anh... sơ cứu vết thương cho em nhé?"
Tôi khó chịu đáp lại:
"Cần thiết sao?"
"Tất nhiên rồi! Để lâu sẽ bị nhiễm trùng đấy!"
Tôi nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Anh ta lấy trong hộp một chiếc hộp sát trùng, tăm bông, bông và miếng dán.
Mọi thứ có hơi quen... nhưng nó vẫn thật lạ lẫm.
Anh ta bôi vào vết thương của tôi, lau hết máu xung quanh.
Sau khi cố định miếng dán lên mặt tôi, anh ta nói và cố dẫn tôi đi "bệnh viện".
Tôi ghét từ ngữ ấy.
Tôi kinh tởm mọi thứ ở trong đó.
Hai mày tôi nhíu chặt lại với nhau, tôi giật tay mình ra khỏi tay anh ta, lắc đầu.
"Tôi không đi!".
Trước con mắt ngỡ ngàng, tôi nhanh tay xé 2 miếng dán bên miệng xuống.
Máu lại bắt đầu chảy, có một vài giọt rơi xuống sàn nhà, tôi không quan tâm mà lách qua anh ta để rời đi.
Cánh cửa bên cạnh bỗng bật mở, 2 người con trai chạy ùa vào.
"Này! Mikey, Senju! Đi chơi kh-"
Họ khựng lại khi tôi quay đầu, nhìn tôi đầy sợ hãi.
Điều này khiến tôi không vui lắm, quay người tiếp tục bước đi.
Một người có khuôn mặt na ná tôi và màu tóc cũng gần vậy kéo tay tôi lại, giọng nói đầy lo lắng hỏi tôi:
"Senju!... miệng của em bị làm sao vậy?!"
Ngoài anh trai kia cúi đầu, tất cả những người ở đây đều nhìn về phía tôi.
Tôi khó chịu, tôi ghét những ánh mắt ấy...
Những ánh mắt tò mò đầy "thương hại" ấy giả tạo khiến tôi muốn nôn.
Tâm trạng tôi bỗng trở nên tồi tệ.
Nếu là người khác, tôi đã sớm đánh họ rồi.
Nhưng tôi yêu cái đẹp.
Tôi sẽ không tổn thương vẻ đẹp trên khuôn mặt của họ.
Tôi chỉ hất tay cậu ta ra, giọng nói nhàn nhạt xen lẫn chút chán ghét:
"Không liên quan đến cậu"
Tôi không để tâm tới cảm xúc của họ mà chạy thật nhanh ra khỏi đấy.
Tôi chạy mãi... cho đến khi ngôi nhà ấy khuất dạng...
==========