Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 30: Thiên kim thật giả (30)

Theo suy nghĩ của bọn họ, A Ngư không làm tiểu thư Hầu phủ cho tốt mà còn lăn lộn với đám thợ mộc, đúng là tự làm khổ mình.

Trong thời đại này, sĩ nông công thương, thợ mộc còn ở sau nông dân.

Sau khi nghe được những lời bàn tán bậy bạ đó, Chu tiên sinh cuối cùng đã không thể chịu đựng nổi, nói với Tĩnh Hải Hầu và Du thị khi bọn họ đến thăm A Ngư, hi vọng bọn họ có thể nói cho A Ngư nghe lời một chút.

Tĩnh Hải Hầu hơi nhíu mày, hỏi A Ngư: "Con muốn làm đồ chơi gì à?"

Du thị làm dịu không khí: “Đúng là đứa nhỏ, chơi thì chơi thôi, nhưng con vẫn phải lấy việc học làm chủ."

A Ngư bóp bóp tay, hơi ngượng ngùng nói: "Con không chơi, con muốn làm một cái cuốc."

Lần này, ngay cả đôi lông mày của Du thị cũng nhíu lại.

A Ngư nói nhỏ: "Hôm trước con đi ra ngoài thấy nông dân cuốc đất rất cực khổ."

Vẻ mặt nàng có chút ảm đạm: "Trước đây con cũng từng cuốc đất rồi, cũng biết việc này rất mệt, ngày hôm sau tay sẽ bị phồng rộp cả lên, lúc đó con đã muốn làm một thứ nông cụ có thể làm đất dễ dàng và tiết kiệm sức lực hơn. Khi rảnh rỗi, con đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng trước đó vẫn chưa có có cơ hội để làm thử. Hôm đó sau khi nhớ lại, con muốn thử xem một chút, nếu thành công, cũng có thể giúp đỡ một số người."

Tĩnh Hải Hầu, Du thị và cả Chu tiên sinh đều im lặng trong giây lát.

Tim Du thị chợt đau nhói, bà ấy ôm lấy nữ nhi A Ngư, cẩn thận vuốt ve bàn tay nàng, bàn tay của con gái còn không mềm mại bằng mình, trên đó vẫn còn những dấu vết của công việc vất vả.

Chu tiên sinh nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nàng vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại phải lưu lạc đến thôn quê chịu cực khổ, một cô nương lại muốn đi làm cuốc, hắn ho khan rồi nói: "Tấm lòng của Bát cô nương thật thiện lương."

Mặc dù hắn cảm thấy nàng sẽ không thể làm ra cái gì, nhưng suy nghĩ và tấm lòng của nàng vẫn rất đáng khen.

A Ngư xấu hổ cười cười.

Tĩnh Hải Hầu cũng nghĩ A Ngư không thể làm ra vật dụng có ích gì, nhưng lại không muốn làm nàng buồn, nên thuận miệng nói: "Lúc rảnh rỗi có thể thoải mái làm, nhưng đừng quên làm bài tập."

A Ngư cười vui vẻ, còn mang theo sự hồn nhiên của nữ nhi muốn khoe với người lớn: "Cha mẹ có đi xem một chút không?"

Tĩnh Hải Hầu và Du thị đương nhiên muốn cổ vũ nàng.

A Ngư hưng phấn dẫn bọn họ đến chỗ thợ mộc, giống như một đứa nhỏ không thể chờ được muốn khoe đồ chơi của mình với bạn bè.

Hiếm thấy dáng vẻ trẻ con của nàng, Tĩnh Hải Hầu và Du thị không thể nhịn được cười.

Còn chưa đến nơi đã thấy một người vô cùng kích động chạy tới: "Thành, thành công rồi!"

A Ngư vui mừng khôn xiết: "Thành công rồi sao?"

Người chạy đến gật đầu như giã tỏi, lúc này mới nhìn thấy Tĩnh Hải Hầu và Du thị, vội vàng hành lễ với bọn họ.

Tĩnh Hải Hầu tò mò: “Cái gì thành công rồi?”

Chẳng lẽ là công cụ cuốc đất mà A Ngư vừa nói, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng khôn xiết của người này, vẻ mặt Tĩnh Hải Hầu hơi thay đổi.

"Bẩm Hầu gia, máy gieo hạt cầm tay đã làm xong, chúng tiểu nhân đã thử qua, dùng cái máy này sẽ cuốc đất và gieo hạt nhanh hơn trước kia bảy tám lần."

Hai mắt Tĩnh Hải Hầu sáng rực lên: "Ở đâu?"

Người kia nhanh chóng đi trước dẫn đường, dẫn cả một nhà ba người ra một cánh đồng.

“Đây là cái máy đó sao?”

Tĩnh Hải Hầu nhìn cái giá gỗ nhỏ đang đặt giữa đường.

A Ngư gật đầu: “Kết hợp giữa máy gieo hạt và cuốc, nên con tự đặt tên là máy gieo hạt cầm tay.” Trong lịch sử, công cụ này được gọi là máy gieo hạt cầm tay, sự xuất hiện của nó đã cải thiện đáng kể hiệu suất cuốc đất.

A Ngư cho người làm mẫu lại một lần nữa.

Sau khi tận mắt chứng kiến tác dụng của loại công cụ này, Tĩnh Hải Hầu vui vẻ nhướng mày, nếu thứ này được mở rộng ra toàn quốc, quả thực là việc giúp ích cho vạn dân.