Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 16: Thiên kim thật giả (16)

Cho đến khi nghe thấy giọng nói hung dữ của Du thị: “Ta sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi, ta sẽ trả lại tất cả những gì mà các ngươi đã làm với Du Nhi, bao gồm cả con trai con gái của các ngươi.”

Như bị sét đánh, Chu mẫu đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng, xin đừng, không liên quan gì đến mấy đứa nhỏ, đều là do bọn ta làm, kẻ đáng chết là bọn ta, là bọn ta! Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng xin hãy buông tha cho mấy đứa nhỏ, ta cúi lạy cầu xin ngài, ta cầu xin ngài.”

Chu mẫu dùng sức dập đầu, trong chốc lát đã nhìn thấy máu chảy ra.

Không phải bọn họ không biết thương xót, mà là bọn họ chỉ biết thương xót con của mình, con của người khác đều đáng phải chịu khổ, Du thị tức giận chỉ vào Chu mẫu: “Ngươi cũng biết xót thương con của mình sao. Khi các ngươi hành hạ Du Nhi, sao các ngươi không nghĩ xem bọn ta cũng sẽ đau xót như thế nào. Chỉ cần các ngươi đối xử tốt với con bé, dựa vào ơn dưỡng dục, ta còn có thể sẽ buông tha cho các ngươi!”

Chu mẫu khóc lóc thảm thiết, không ngừng cúi lạy: “Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân, bọn ta không phải người, đều là lỗi của bọn ta, cầu xin ngài, ta cầu xin ngài hãy buông tha cho hài tử của ta.”

Du thị không chút động lòng, bây giờ bọn họ mới biết lỗi của mình sao? Trước đây bọn họ đã làm những gì, nếu như Du Nhi không được nhận về, bọn họ sẽ không bao giờ biết lỗi. Những giọt nước mắt bây giờ không phải là sự ăn năn, đó chỉ là sự sợ hãi.

Đây mới chỉ là bắt đầu, chết, đối với bọn họ là quá dễ dàng, bà ấy muốn bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Du thị không thèm nhìn bọn họ nữa, kéo A Ngư rời đi.

“Phán Đệ, Phán Đệ.”

Chu mẫu đột nhiên kêu lớn lên.

A Ngư quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đang mong chờ vào tia hy vọng cứu mạng cuối cùng của Chu mẫu.

Chu mẫu van xin: “Ta xin lỗi con, ta cầu xin con hãy xem ta đã từng là mẫu thân của con...”

“Câm miệng, ngươi cũng xứng đáng để nhắc đến từ đó sao.”

Du thị gầm gừ như một con thú mẹ đang nổi cơn thịnh nộ.

Chu mẫu bị dọa cho rụt người lại, nhìn Du thị đang tức giận, trong lòng vô cùng sợ sệt.

A Ngư trấn an đi theo sau lưng Du thị, vẻ mặt uể oải nhìn Chu mẫu đang im lặng như thóc:

“Có phải ngươi muốn nói, vì những năm qua ngươi đối xử tốt với ta nên muốn nhờ ta cầu xin sự thương xót cho Chu Chiêu Đệ, Chu Tiểu Bảo và cả con gái ở kinh thành của ngươi?”

Chu mẫu dùng ánh mắt chứa đầy sự cầu xin nhìn nàng: “Ta cầu xin con, cầu xin con.”

A Ngư kiên định nhìn thẳng vào Chu mẫu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khắc cốt. Nguyên thân oán hận Chu phụ từ đầu đến cuối, nhưng nàng lại có tình cảm với Chu mẫu, khi nàng bị đánh thương tích đầy mình, Chu mẫu thỉnh thoảng sẽ có một chút thương xót nàng. Đối với những người quanh năm sống trong bóng tối, một chút ánh sáng cũng đủ để họ cảm thấy cảm động rơi nước mắt. Thế nhưng khi nguyên chủ biết được Chu mẫu mới chính là kẻ cầm đầu gây ra bi kịch trong đời mình, nàng gần như suy sụp. Thương yêu sâu đậm bao nhiêu thì nỗi hận sẽ sâu sắc bấy nhiêu.

“Điều mà ngươi nói đối xử tốt với ta, chính là ngươi biết Chu Đại Trụ uống rượu say là sẽ thích đánh người. Ngươi sợ bị đánh, cho nên để ta đưa rượu và đồ ăn đến, thu dọn bát đũa, lúc ta bị đánh, ngươi lại dẫn theo con gái và con trai trốn đi rất xa.

Chu Chiêu Đệ trộm đồ ăn của Chu Tiểu Bảo, Chu Chiêu Đệ nói là do ta trộm, ngươi rõ ràng là biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn im lặng.

Đợi khi ta bị đánh bán sống bán chết, ngươi mới xuất hiện với vẻ mặt đau khổ và rơi vài giọt nước mắt.

Vết thương của ta còn chưa lành, những việc bẩn thỉu nặng nhọc ngươi không muốn làm, cũng không muốn gọi Chu Chiêu Đệ, thì ngươi lại đi gọi ta.

Đây là cái mà người gọi là đối xử tốt với ta? Làm sao người còn mặt mũi để cầu xin ta chứ?”

Khóe miệng Chu mẫu run run, ra sức muốn mở miệng nhưng lại không thốt ra được lời nào, chỉ có thể kinh ngạc nhìn A Ngư, cảm giác nàng xa lạ như chưa từng quen biết. Bà ta chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sáng long lanh lạnh như băng tuyết mùa đông. Chu mẫu không tự chủ được rùng mình một cái, kinh hoảng tránh ra.

A Ngư cười lạnh lùng một tiếng, so với Chu phụ xấu xa vô liêm sỉ, thì nàng lại càng chán ghét Chu mẫu hơn, một kẻ làm làm điều ác nhưng lại muốn mang tiếng tốt.

Du thị nghe vậy thì nghiến răng, sự thù hận cuồn cuộn ngất trời đã bóp méo dung mạo dịu dàng của bà ấy. Du thị hận không thể ăn thịt lột da đôi phu thê này, bà ấy nhất định khiến cho bọn họ phải trả một cái giá đắt!

A Ngư đỡ Du thị đang giận run lên: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi.”

Du thị đau lòng nắm lấy tay của nàng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái, trong lòng lại càng đau đớn, chỉ có người bị tổn thương đến mức tê dại mới có thể bình thản nói ra được những lời nói như thế này.

Khi quay người lại, Du thị nháy mắt với con trai đang đứng ở phía sau. Tiêu Dương hiểu ý, cố ý đi chậm lại, đưa cho lao đầu một tấm ngân phiếu: “Thiết đãi bọn họ “tử tế” một chút, đừng để nguy hiểm đến tính mạng.”

Chu phụ Chu mẫu còn chưa bị kéo đi đã sợ hồn bay phách lạc, hoảng loạn cầu xin tha mạng.

Lao đầu hiểu ý, cười nịnh bợ: “Công tử yên tâm.”

Tiêu Dương kinh tởm liếc nhìn Chu phụ Chu mẫu một cái rồi quay người bỏ đi, những kẻ xấu xa như vậy đáng bị sống không bằng chết.