Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 12: Thiên kim thật giả (12)

Tiêu lão phu nhân vân vê chuỗi hạt trong tay, trong lòng không thể nào bình tĩnh được, nhìn trưởng tử sắc mặt đang không tốt, sau đó lại nhìn Du thị với vẻ mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe.

Cháu gái chắc chắn sẽ được rước về, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ là đối với cách xử trí của phu thê Chu gia, Tiêu lão phu nhân không khỏi thở dài:

“Để cho hai kẻ tiểu dân nghèo nàn biến mình thành kẻ ngốc, chẳng lẽ là một chuyện đáng vẻ vang sao? Bây giờ đã quá muộn để che đậy, lại càng không thể làm ầm ĩ cho ai ai cũng biết. Để cho tiểu tử Kỷ gia huỷ án, bất luận là như thế nào, đôi phu thê đó cũng đã nuôi lớn hài tử nhà chúng ta, nếu để cho người ta biết hài tử đi cáo kiện dưỡng phụ dưỡng mẫu của mình, sẽ là cái cớ để người ngoài bàn tán đó. Chúng ta sẽ lặng lẽ giải quyết đôi phu thê kia sau, chỉ cần nói với bên ngoài rằng là do năm đó loạn lạc nên đã xảy ra sai sót, bất cẩn bế nhầm con thôi.”

“Từ khi nào những kẻ lừa đảo lại xứng với danh xưng dưỡng phụ dưỡng mẫu, cho dù là ai biết được phu thê Chu gia đã đối xử với đứa nhỏ thế nào cũng sẽ không cho rằng đứa nhỏ đi kiện cáo bọn họ là sai đâu. Điều mà mẫu thân thực sự muốn bảo vệ chính là thanh danh của Tiêu Nhã Quân phải không?”

Du thị nhếch miệng, nói với vẻ châm biếm: “Sai lầm trời xui đất khiến khiến cho người ta phải thổn thức, và cũng không thể trách móc được ai, suy cho cùng chẳng có ai sai, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, từ đó thanh danh của Tiêu Nhã Quân cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng rắp tâm tráo đổi là điều khiến cho ai cũng căm phẫn, con bé còn trở thành con gái của tội nhân, danh tiếng và địa vị chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh.”

Nghe bà ấy trực tiếp gọi cả tên lẫn họ của Quân Nhi, Tiêu lão phu nhân biết con dâu trưởng đã giận lây sang Quân Nhi, nhưng chuyện này sao có thể trách Quân Nhi chứ, con bé chỉ là một đứa nhỏ.

Tiêu lão phu nhân hòa nhã nói: “Ta biết ngươi đau xót hài tử, ta cũng đau xót như thế, nhưng ngươi không thể hành động theo cảm tính. Đôi phu thê đó ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí, hà tất phải khua chiêng gõ trống nhờ đến quan phủ, chính ngươi cũng từng nói, thanh danh của Quân Nhi sẽ hủy hoại. Ngươi cam lòng sao, dù gì thì nó cũng là con gái do một tay ngươi nuôi nấng, mấy năm nay vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn con bé bị hủy hoại sao?”

Du thị cảm thấy trong lòng đau nhói, bà ấy không nhẫn tâm, nhưng bà ấy nhất định phải làm như thế, sự không đành lòng đối với Tiêu Nhã Quân chính là sự tàn nhẫn với cốt nhục thân sinh của mình. Bà ấy đã yêu thương Tiêu Nhã Quân mười ba năm, nhưng chưa từng dành tình thương cho chính con gái ruột của mình, bà ấy không nợ Tiêu Nhã Quân, chỉ mắc nợ con gái mình.

Du thị ngước mắt nhìn Tiêu lão phu nhân, ánh mắt kiên định: “Không phải ta muốn hủy hoại danh dự của con bé, mà là phụ mẫu thân sinh của con bé. Nếu bọn họ không cướp nữ nhi của ta thì đã không có chuyện như ngày hôm nay. Mẫu thân, Quân Nhi đã được hưởng lợi ích do phụ mẫu thân sinh của con bé phạm tội mà có, thì nó cũng phải gánh chịu kết cục xấu do chính tội nghiệt đó gây ra.”

“Ngươi không muốn Quân Nhi được sống tốt hả!”

Tiêu lão phu nhân vô cùng tức giận.

“Mẫu thân, người thương xót Tiêu Nhã Quân như vậy, sao lại không có chút thương xót cho cháu gái của người. Lẽ ra con bé phải được vạn người sủng ái, thế nhưng lại chưa từng được sống tử tế một ngày. Khó khăn lắm mới có thể trở về nhà, con bé lại bị người thân của mình yêu cầu phải nói dối để bảo vệ thanh danh cho con gái của kẻ thù. Có phải người còn muốn che giấu cả sự thật việc con bé bị người nhà họ Chu ngược đãi không, nói rằng người nhà họ Chu đối xử với con bé rất tốt, người nói xem con bé làm sao mà chịu nổi chứ?”

Du thị bật khóc.

Nói thì nói như thế nhưng trong lòng thì lại khác. Tiêu lão phu nhân có tận mười mấy đứa cháu, nhưng chỉ tự tay nuôi lớn một đứa cháu là Quân Nhi. Cả đời bà ta chưa từng nuôi dưỡng con gái, nên mới cưng chiều đứa cháu gái này như vậy, bao nhiêu năm trôi qua, giả cũng biến thành thật rồi.

Tiêu lão phu nhân quay đầu nhìn Tĩnh Hải Hầu, con trai mới là người quyết định: “Ta thừa nhận mình đúng là có chút ích kỷ, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho thể diện của phủ ta, cũng là tốt cho cả đứa bé kia, một cô nương tốt như vậy sao có thể liên quan đến chuyện kiện tụng được chứ.”

“Đã báo quan rồi, vậy thì cứ theo luật mà làm. Không phải chúng ta sai, cũng càng không phải do đứa nhỏ sai, không có gì đáng xấu hổ.”

Tĩnh Hải Hầu nhìn Tiêu lão phu nhân đang lo lắng, nói:

“Mẫu thân, phu thê Chu gia vì muốn để cho con của mình được sống sung sướиɠ mà cướp đi con của chúng ta. Cuối cùng vì muốn giữ thanh danh cho con của bọn họ, lại muốn con của chúng ta phải chịu tủi thân, chuyện này thật sự rất không công bằng.”

Thấy bọn họ đã hạ quyết tâm, Tiêu lão phu nhân càng tức giận hơn: “Các ngươi làm như vậy là muốn ép Quân Nhi phải chết! Sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ sao về Quân Nhi, con bé sao có thể sống yên ổn nữa? Sau ngần ấy năm nuôi nấng, ngươi thật sự có thể tàn nhẫn như vậy sao.”

Tĩnh Hải Hầu lại nói: “Làm gì có chuyện? Đưa con bé đi nơi khác, sắp xếp một thân phận mới, hai năm nữa lại tìm cho con bé một gia đình giàu có, lúc xuất giá trong phủ sẽ thêm của hồi môn. Mọi thứ trong viện cũng sẽ thuộc về con bé, đủ để con bé sống mấy đời không cần phải lo cơm ăn áo mặc.”

Tiêu lão phu nhân không dám tin nhìn chằm chằm Tĩnh Hải Hầu: “Ngươi muốn đưa Quân Nhi đi! Ngươi nuôi nấng Quân Nhi mười ba năm, huyết thống là giả, nhưng tình cảm là thật, sao ngươi có thể đành lòng chứ?”

“Không đành lòng cũng phải đành lòng.”

Tĩnh Hải Hầu kinh ngạc nhìn Tiêu lão phu nhân:

“Nếu vô ý bế nhầm, tiếp tục nuôi dưỡng cũng không sao, cứ coi như có thêm một đứa con gái. Nhưng phu thê Chu gia cố ý hại chúng ta cốt nhục phân ly, còn ngược đãi đứa nhỏ. Chúng ta không trút giận lên Quân Nhi đã là nhìn vào tình cảm bao nhiêu năm nay rồi. Đưa con bé rời khỏi đây là để nó không phải hứng chịu những lời đồn đại, bắt đầu lại từ đầu. Mẫu thân, chúng ta đối xử với con bé đã là tận tình tận nghĩa rồi.”